Bà Cốt Khương Tô

Chương 28

Suốt cả buổi tối, tinh thần của Trịnh Dung Dung đều hoảng hốt, cô bé ở cục cảnh sát cho lời khai, lúc xong xuôi thì đã hơn bốn giờ sáng, mặt trời lúc này cũng dần ló dạng.

Cô bé ngồi trên xe, kìm lòng không đặng vươn tay nắm chặt cái túi vải nhỏ đang đeo trên cổ, trong đó có chứa lá bùa mà Khương Tô cho cô bé, tựa như chỉ có lúc cầm lấy nó, cô bé mới có sức mạnh chống lại sự sợ hãi ở tận sâu trong lòng.

Nhưng cô bé vẫn run như cũ.

Bà Trịnh ôm cô bé, vừa đau lòng vừa trách cứ nói: "Hôm qua đang yên đang lành tự nhiên không về nhà, ở lại ký túc xá làm gì?"

“Dung Dung, con không sao chứ?” Ngay cả người cha bình thường luôn nghiêm túc, ít nói ít cười, giờ phút này trên mặt cũng mang theo mấy phần quan tâm lo lắng.

Trịnh Dung Dung khẽ lắc đầu, môi trắng bệch.

Gần năm giờ sáng, Trịnh Dung Dung khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng chỉ ngủ thϊếp đi hai ba tiếng thì đã bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh.

Trong mơ, Trịnh Dung Dung thấy mình bị Chu Bội Bội chất vấn, hỏi cô bé tại sao lại không cứu cậu ấy, trong mơ cô bé thấy thấy sương mù màu đen đang vây quanh người Chu Bội Bội, sắc mặt của cậu ấy tái nhợt.

Sáng sớm, chờ sau khi cha Trịnh Dung Dung đi làm, bà Trịnh mang theo Trịnh Dung Dung cả người phờ phạc, không ngủ được cũng không dám ngủ tiếp, đi tìm Khương Tô.

Mới sáng tinh mơ đã bị đánh thức, tâm trạng Khương Tô cực kỳ tệ, cô không quan tâm bà Trịnh đang là khách hàng VIP, thái độ không hề khách khí, hiện rõ lên mặt: "Người chết thôi mà, có gì đâu phải sợ."

Trịnh Dung Dung nhìn Khương Tô, nỗi sợ trong lòng đột nhiên tan biến, nhưng nghe Khương Tô nói như vậy, cô bé không kìm được khóc òa lên.

Lão Tôn chu đáo lấy ra hai tờ khăn giấy từ trong một chiếc hộp được thiết kế bởi một nhà thiết kế nước ngoài, trị giá hơn 3000 NDT trên bàn, đưa cho Trịnh Dung Dung.

Trịnh Dung Dung càng khóc càng hăng: "Tôi vốn có thể cứu cậu ấy ... Nếu tôi phản ứng nhanh một chút, tôi vốn có thể cứu cậu ấy ..."

Cũng không biết vì cái gì, nửa đêm hôm qua khi nhìn thấy Chu Bội Bội tự sát, hay lúc ở cục cảnh sát cho lời khai, suốt cả sáng hôm nay, một giọt nước mắt cô bé cũng chưa từng rơi, chỉ khi đến chỗ Khương Tô, bỗng nhiên hoàn toàn cảm thấy suy sụp, nước mắt chảy dài trên mặt như thác lũ, muốn dừng cũng dừng không được, vừa khóc vừa nghẹn ngào kể lại sự tình đêm qua, làm cho bà Trịnh hết sức đau lòng.

Gạt bỏ sợ hãi, Trịnh Dung Dung càng cảm thấy áy náy, nếu lúc đó cô bé phản ứng nhanh một chút, kịp thời kéo Chu Bội Bội lại trước khi cậu ấy nhảy lầu, có lẽ Chu Bội Bội sẽ không chết.

Khương Tô ngồi trên sô pha, thờ ơ nhìn Trịnh Dung Dung khóc nức nở, ánh mắt lạnh như băng, trong mắt không có gì gọi là xúc động.

Trịnh Dung Dung cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, khóc đến mắt đỏ hoe.

Thấy Trịnh Dung Dung không khóc nữa, Khương Tô mới uể oải mở miệng nói: "Nghe cô nói vậy, trong trường của cô, sợ là có ác quỷ."

Trịnh Dung Dung thấy suy đoán trong lòng được Khương Tô chứng thực, bần thần trong chốc lát.

Bà Trịnh vừa nghe được trong trường con gái có ác quỷ, nhất thời lo lắng nói: “Tiên cô à, Dung Dung hôm nay sau khi về nhà, ngủ cũng không dám ngủ, vừa ngủ liền mơ thấy ác mộng, không phải cô nói Dung Dung mang lá bùa kia vào rồi thì ma quỷ sẽ không thể đến gần à? Sao nó không linh nghiệm chút nào vậy?”

Hàng lông mi đen dài của Khương Tô khẽ nhướng lên, lộ ra đôi mắt đen láy, đáy mắt ngưng tụ một tia sáng lạnh lẽo, cô cười lạnh: "Không linh? Nếu không phải cô bé mang lá bùa đó thì đêm qua người chết chính là cô bé.”

Trịnh Dung Dung trời sinh thể chất thuần âm, nếu không có lá bùa của cô che chở, người bị ác quỷ tìm tới đoán chừng chính là Trịnh Dung Dung.

Trịnh Dung Dung nghe xong sắc mặt liền tái mét.

Bà Trịnh cũng bị dọa không dám nói lung tung, chỉ nói: “Dung Dung, vậy con tạm thời đừng đi học nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi tính sau. Tiên cô, chỗ cô có loại bùa nào giúp an thần không?"

Trịnh Dung Dung ngắt ngang lời bà Trịnh, hỏi Khương Tô: “Tiên cô, ác quỷ trong trường học phải làm sao bây giờ? Có phải nó sẽ tiếp tục hại người không?"

Khương Tô nói: "Vậy phải đợi xem coi nó ác cỡ nào."

Trịnh Dung Dung hỏi: “Tiên cô, cô không đến trường học bắt nó sao?"

Khương Tô phì cười: “Tôi? Tôi đi bắt nó làm gì?"

Trịnh Dung Dung trợn tròn mắt, có chút kích động: “Nó đã hại chết hai mạng người! Nếu cô còn không đi bắt nó, nó có thể sẽ hại chết nhiều người hơn nữa."

“Thì sao?” Khương Tô hỏi ngược lại Trịnh Dung Dung, trong mắt mang theo một tia trào phúng, nhưng càng nhiều hơn là lạnh lẽo: “Đâu phải chuyện liên quan tới tôi? Hay bà Trịnh muốn bỏ tiền mời tôi đi bắt quỷ?" Cô nói xong thì nhìn về phía bà.

Trịnh Dung Dung có chút không dám tin nhìn Khương Tô.

“Con quỷ này ác hơn nhiều so với con trong giếng nước của các người, muốn bắt phải thêm tiền." Khương Tô lạnh lùng nhìn Trịnh Dung Dung, lời nói sắc bén: “Tôi chỉ là người làm ăn, nhận tiền làm việc. Nếu cô có lòng tốt gì đó, thì cứ bỏ tiền ra mời tôi đi bắt, chứ không phải ở đây buông lời nói suông ép tôi đi làm việc thiện."