Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 6: Nhân duyên của thư ký Lâm thật tốt

Trước ba giờ, Vệ Giai đã chuyện sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi việc, Lâm Duyệt thay mặt cho Hà Nguyên đích han đón tiếp giám đốc Triệu của Đạt Sáng.

Lâm Duyệt luôn giữ nụ cười trên môi dẫn đường đưa khách đến phòng họp dành cho khách của công ty.

Bên trong phòng sạch sẽ không mùi, mặt sàn bóng có thể soi gương được, trên mặt bàn không sót một hạt bụi, bàn ghế được xếp gọn gàng. Tổng thể căn phòng được sắp xếp một cách hợp lí. Bộ ấm trà được sắp xếp ngay ngắn, đến cả chiếc nơ trên phần eo của cô thư kí nhỏ cũng được thắt một cách chỉnh tể. Nhìn mọi thứ khá là dễ chịu.

Lâm Duyệt đi đến trước bộ ấm trà rót vào khoảng hai phần ly trà sau đó một tay đỡ lấy đáy ly, một tay còn lại cầm lấy phần thân ly trà. Phần tay quai cầm hướng về phía khách hàng nói: "Tổng giám đốc Triệu, mời ngài dùng trà trước."

Giám đốc Triệu hài lòng gật đầu, cảm thấy cô thư kí nhỏ này học về lễ nghi khá tốt. "Xin thứ lỗi, mong ngài đợi một lát, tổng giám đốc Hà của chúng tôi tạm thời đang xử lí một chuyện gấp của công ty."

Tổng giám đốc Triệu ừ một tiếng, nói: "Cô không cần phải đứng chờ ở đây đâu." Lúc này Lâm Duyệt mới chầm chậm xoay người rời khỏi phòng họp dành cho khách.

Khi về đến văn phòng, Hà Nguyên đang đưa cho Chu Vân Sách một hạng mục đã được kí tên. Anh nghe thấy có tiếng động liền ngẩng đầu lên hỏi: "Đón khách lên rồi?" Hà Nguyên dặn dò Chu Vân Sách vài câu rồi mới quay người lại nói: "Đi thôi."

"Đợi chút đã tổng giám đốc Hà." Lâm Duyệt đột nhiên gọi anh lại.

Hà Nguyên dừng bước, chậm rãi quay lại nhìn cô biểu cảm hơi nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Lâm Duyệt dùng ngón trỏ chỉ vào khoảng không vì không dám chỉ thẳng vào anh nói: "Cà vạt của anh." Hà Nguyên là một người thông minh nên khi nghe Lâm Duyệt nhắc nhỡ liền biết rằng cà vạt của mình bị lệch.

Ban nãy ở cạnh Chu Vân Sách anh đã nới lỏng ra một chút, lúc làm việc có lẽ vẫn chưa kịp chỉnh lại. Vị tổng giám đốc Triệu này là một người mắc bệnh sạch sẽ nặng. Nếu cà vạt của anh bị lệch thì có lẽ sẽ không thể kí được hợp đồng với họ.

Đằng sau văn phòng của Hà Nguyên là phòng nghỉ, bên trong luôn có sẵn những vật dụng cần thiết.

Đúng lúc anh định đi vào đó lại đột nhiên dừng chân lại quay sang nói với Lâm Duyệt: "Cô giúp tôi chỉnh lại."

Lâm Duyệt không kiêng dè gì tiến lại gần, vì Hà Nguyên khá cao nên cô phải kiễng chân lên mới có thể giúp anh chỉnh lại cà vạt. Lúc đầu khi Chu Vân Sách đưa cho cô một sấp tài liệu thì bên trong đó có cả thông tin cơ bản của Hà Nguyên, đương nhiên đây chỉ là vì cô muốn hiểu nhanh hơn về sếp của mình thôi.

Hà Nguyên cao 1m88, nặng 79kg, tốt nghiệp tài trường cấp 3 trọng điểm Xuân Đằng, có hai bằng thạc sĩ ngành tài chính và máy tính. Ngoài thành thạo tiếng Trung Anh ra thì còn biết tiếng Đức và tiếng Ý. Không thích tất cả các loại thực phẩm mềm xốp và dinh dính. Ví dụ như chuối, cà tím và các loại bánh gato.

Tổng thể mà nói, Hà Nguyên cũng dễ hầu hạ không hay làm khó người khác.

Trước kia khi bàn giao công việc, Chu Vân Sách từng dặn dò qua. Phạm vi công việc của cô chỉ cần tiến hành xung quanh Hà Nguyên là được. Điều này bao gồm cả những chuyện trong cuộc sống thường ngày, cũng có thể hiểu là cô ấy bắt buộc phải hiểu rõ về con người của Hà Nguyên.

Quan sát người đàn ông này mới có thể nắm chắc được công việc của bản thân. Nhưng mà những việc liên quan đến đời sống thì Hà Nguyên không để cô phải đυ.ng tay vào.

Không biết sao tự nhiên lại có một mùi hương bay vào mũi, Hà Nguyên liếc nhìn: "Thư kí Lâm, Cô xịt nước hoa à?"

Vì ông việc của cô có liên quan đến việc tiếp đãi khách hàng cho nên cô không hề xịt nước hoa bởi vì không chắc khách hàng có bị dị ứng với mùi hương hay không.

Hà Nguyên gật đầu, có lẽ cảm thấy Lâm Duyệt đeo giày cao bị mệt nên anh hơi cúi nhẹ người xuống. "Thư kí Lâm." Hà Nguyên gọi cô, Lâm Duyệt ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của anh.

"Cô có biết danh sách công việc của mình chứ, từ ngày mai 7 giờ sáng mỗi ngày cô phải đến nhà tôi. Giúp tôi chọn đồ mặc đi làm ngày hôm đó, thậm chỉ cả việc ủi quần áo, chọn cà vạt và đồng hồ cô cũng phải chọn hết. Nếu trong trường hợp tôi không cần tài xế đưa đón thì cô phải làm tài xế cho tôi. Còn nếu có những buổi tiệc liên quan đến công việc thì cô cũng phải làm bạn gái bên cạnh đi cùng tôi tham dự. Đây chính là công việc mỗi ngày của cô."

"Vâng! Thưa sếp, tôi hiểu rồi." Bề ngoài Lâm Duyệt cực kì bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng cô đang điên cuồng gào thét: aaaaaaaaaaa, làm sao đây làm sao đây? Cô còn chưa biết thắt cà vạt nữa.

Hà Nguyên nhìn nhìn tấm thiệp mời trong tay sau đó đưa cho Lâm Duyệt: "Thư kí Lâm, đến lúc đó cùng tôi tham gia bữa tiệc."

Sau khi quay về văn phòng, điện thoại của Lâm Duyệt vang lên. Sau khi cô nhìn thấy màn hình hiển thị tên người gọi đến thì lập tức tắt máy. Bởi vì người này là mẹ của người bạn học thời đại học của cô cũng chính là người làm mai cho cô mấy mối.

Nhưng bà mối này thuộc tuýp người không chịu từ bỏ, gọi một lần không được thì sẽ gọi đến khi nào đối phương nghe máy thì thôi. Lâm Duyệt chỉ đành tắt máy. "Thư kí Lâm, chỉ là nghe một cuộc điện thôi mà, không sao đâu."

Lâm Duyệt nghe máy sau biết bao nhiêu là cuộc gọi đến. "Alo, dì ơi cháu không cần nữa, thật sự là không cần nữa đâu ạ. Cháu không có thời gian. Vị tiên sinh họ Lý lần trước vừa mới gặp đã đòi kết hôn rồi. Đúng vậy. Cháu không có thời gian. Vâng. Cảm ơn dì.

Hà Nguyên đang viết thì dừng lại, sau đó lại tiếp tục làm việc như không có chuyện gì xảy ra. Không thể không nói, nhân duyên của thư ký Lâm nhân duyên thật tốt.

Cà vạt bị lệch của Hà Nguyên cuối cùng cũng chỉnh xong, anh dẫn theo Lâm Duyệt trực tiếp đi vào phòng họp.

"Xin thứ lỗi, tổng giám đốc Triệu để ngài chờ lâu rồi."

"Không sao, tôi ngồi đây cũng khá thoải mái, anh cũng để cho tôi có thời gian nghỉ ngơi sau những giờ làm việc căng thẳng mà."

Hà Nguyên mỉm cười, tự mình rót cho đối phương một tách trà.

"Cô thư kí này của cậu làm việc rất tốt, vừa nhìn là đã biết có chuẩn bị. Từ lúc tôi bước chân vào tòa nhà của các cậu thì nhìn đâu cũng thuận mắt, trước cổng còn có một con robot tự động diệt khuẩn, môi trường sạch sẽ không một hạt bụi, nhân viên ăn vận gọn gàng lại còn cực kì hiểu nghi lễ giao tiếp."

Nụ cười của Hà Nguyên càng sâu hơn. Lâm Duyệt nghe mình được khen như vậy cũng thấy hơi ngại ngùng.

Sau khi hai người nói thêm hai câu nữa thì bắt đầu nói vào chuyện chính.

Lâm Duyệt và thư kí của tổng giám đốc Triệu đứng ở bên cạnh. Khoảng hai tiếng sau, tổng giám đốc Triệu cười hào sảng nói: "Thật không hổ danh là con trai của Hà Hồng Thiên, cậu vừa không muốn bỏ tiền vừa không muốn bỏ sức mà muốn tôi chia 3 phần lợi nhuận sao. Giám đốc Hà có vẻ không hiểu quy tắc nhỉ?"

"Để giám đốc Triệu chê cười rồi, Công ty Hằng Tinh chúng tôi không phải còn giúp công ty ngài xây dựng đó sao, sao lại nói là không bỏ sức chứ? Hơn nữa, hôm nay giám đốc Triệu đích thân đến đây một chuyến đã chứng minh Hằng Tinh xứng đáng với ba phần lợi nhuận này."

Giám đốc Triệu cười ha ha hai tiếng rồi đột nhiên ánh mắt rơi xuống người Lâm Duyệt: "Ba phần lợi nhuận cũng được thôi nhưng cô thư kí này của cậu tôi rất thích."

Hạ Viễn nhẹ nhàng ngắt lời nhưng giọng nói lại có vẻ cứng rắn: "Đây là thư kí của tôi."

Giám đốc Triệu lại cười lớn tiếng: "Cậu xem cậu kìa, chỉ là nói thôi mà thôi, tôi nào dám đập chậu cướp hoa. Tôi còn chưa nói hết câu đã bắt đầu bảo vệ nhau rồi, đúng là giống với bố cậu về mặt này,"

Hà Nguyên hơi nhếch khóe miệng lên.

Lúc này giám đốc Triệu mới đứng dậy, lấy từ trong túi quần ra một tấm thiệp mời, nói: "Còn nửa tháng nữa là bữa tiệc đầy tháng của con trai út nhà tôi, hi vọng hai người sẽ tới tham gia."

Hà Nguyên nhận lấy tấm thiệp: "Chắc chắn chúng tôi sẽ tới tham dự."

Lúc này giám đốc Triệu mới hài lòng rời đi.