Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 5: Khá đáng yêu

Hai người họ khó khăn lắm mới có được một khoảng thời gian rảnh rỗi, Hà Nguyên giờ cũng bắt đầu học theo Chu Vân Sách dù có bận rộn đến mấy cũng cố gắng dành ra thời gian tận hưởng cuộc sống. "Đúng là không nhận ra cậu lại thích một người như thư kí Lâm đấy, lại còn là kiểu tình yêu sét đánh nữa chứ." Hà Nguyên lặng lẽ nhấp một ngụm trà, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh của Lâm Duyệt đứng dưới ánh nắng chiều tà hôm đó. Ánh mắt của anh dừng lại trên chậu cây xanh ở trong góc, nhỏ giọng nói: "Tình yêu sét đánh sao, câu này nghe cũng khá lãng mạn đó. Nhưng cậu cũng biết mình không phải một người lãng mạn nên thích gọi nó là cảm nắng hơn." Chu Vân Sách: "Người hiện đại đều gọi tình yêu sét đánh chính là thấy sắc khởi ý." Hà Nguyên ngưng cười: "Mình không phủ nhận quan điểm này của cậu, một người đàn ông 27 tuổi tâm sinh lí bình thường khi gặp được một người phụ nữ họ yêu mến thì nội tâm không thể bằng phẳng như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng nào được." Tình yêu sét đánh cũng chỉ là anh có ấn tượng tốt về Lâm Duyệt thôi. Còn tình yêu thật sự sẽ nảy sinh khi hai người họ tìm hiểu lẫn nhau. Lý trí của anh cho rằng đều này là đúng, nhưng mà khi thư ký Lâm xuất hiện thì đôi mắt của anh không tự chủ lại tìm kiếm hình bóng của cô. Loại cảm giác này giống như có một sợi dây vô hình đang cuốn chặt lấy anh, cứ mỗi lần anh không tự chủ được dõi theo bóng hình đó thì sợi dây đó lại càng quấn chặt lấy trái tim anh hơn.

Hà Nguyên mỗi lần nghĩ đến đều mong chờ ngày những vết nứt trong tim được những sợi dây leo đó lấp đầy, đến lúc đó tình cảm của anh sẽ như thế nào nhỉ?

"Thực ra vào giây phút phỏng vấn ngày hôm đó, mình chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi."

Chu Vân Sách nhìn Hà Nguyên nói: "Nào có biết cậu thật sự giữ cô ấy lại, nhưng mà cô ấy cũng khá tốt, có khi những người thể hiện quá xuất sắc chưa chắc chúng ta đã nhìn thấu được."

"Sự thật là không phải mình để cho cô ấy đỗ mà là do cô ấy có năng lực thật sự." Hà Nguyên bổ sung thêm: "Huống hồ chính cậu cũng nói cô ấy khá ổn, nếu mình trực tiếp loại cô ấy thì đây mới là không công bằng. Chẳng qua mối quan hệ như thế này sẽ ảnh hưởng tới công việc, nhưng mà đó là vấn để của mình." Dù sao thì Lâm Duyệt cũng không biết chuyện này nên chỉ coi anh như cấp trên của mình mà thôi.

"Cố lên." Chu Vân Sách vỗ vỗ bả vai của Hà Nguyên: "Nhanh chóng cưa đổ cô ấy." Hà Nguyên cười cười: "Vẫn là đợi thêm đi, bây giờ mà để lộ thì cảm thấy như mình đang chơi quy tắc ngầm với cô ấy vậy." Chu Vân Sách đột nhiên cười lớn: "Nếu đúng như vậy thật thì thư ký Lâm sẽ vặt cổ cậu xuống mất. Tốt xấu gì cũng làm việc với nhau hơn ba tháng rồi cậu đừng nói với mình cậu không biết cô ấy khi đi làm và sau khi tan làm là hai bộ mặt khác nhau đó chứ." Hà Nguyên vuốt ve mép ly rồi nhẹ nhàng nói: "Cũng khá đáng yêu đó." Chu Vân Sách không kiềm chế được cười phá lên. Mà trong lúc này thư ký Lâm tâm trạng lo lắng buổi chiều nay gặp khách hàng sẽ xảy ra vấn đề nên đang ở trong phòng họp số 2 kiểm tra mọi ngóc ngách, ai bảo vị khách hàng này là một kẻ mắc bệnh cuồng sạch sẽ đến cực điểm cơ chứ? Cho nên cũng chẳng biết hai vị sếp lớn của mình đang bàn luận về chuyện liên quan đến cô. Thực ra Lâm Duyệt cũng mắc bệnh sạch sẽ nhưng không quá nặng. Khi Hà Nguyên quay về văn phòng thì Lâm Duyệt không ở đó. Anh nhìn bốn phía cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Anh lại đi ra bên ngoài đúng lúc thấy bóng lưng cô sau đó lên tiếng gọi. Lâm Duyệt xoay người lại: "Tổng giám đốc Hà." Hà Nguyên nhìn vào chiếc giẻ lau trong tay cô sau đó rời tầm mắt nhìn vào vị trí ống tay áo được xắn lên cao trông rất ra dáng đang chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh. "Cô đây là" Hà Nguyên muốn nói lại thôi.

Lâm Duyệt hơi do dự, nói: "Tôi lại đi lau phòng họp thêm lần nữa đây, trợ lý Chu nói với tôi tổng giám đốc Triệu của Đạt Sáng không chỉ bị bệnh ám ảnh cưỡng chế mà còn mắc bệnh sạch sẽ nặng. Bây giờ còn chưa đến giờ làm việc sẽ không ảnh hưởng đến công việc." Nào có biết Hà Nguyên hơi nhíu chặt mày nói: "Cô đi theo tôi." Hơi giật mình chút, vệ sinh chỗ này sai rồi sao? Cô không dám chậm trễ nhanh chóng xoay người đi theo sau Hà Nguyên vào văn phòng: "Tổng giám đốc Hà." Lâm Duyệt hơi thấp thỏm gọi một tiếng. Làm việc chung đã ba tháng Lâm Duyệt mặc dù không hiểu Hà Nguyên bằng Chu Vân Sách, nhưng cũng biết tính cách tốt đẹp của Hà Nguyên chỉ là bề ngoài thôi. Đối xử với cấp dưới anh không muốn tỏ ra cao cao tại thượng vì tất thảy đều do thói quen đã được tu dưỡng tạo thành.

Nhưng mà bộ dạng nổi giận đùng đùng của Hà Nguyên trong lần họp đầu tiên trong thời gian thử việc của cô vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt. Khi đó Chu Vân Sách không ở, Hà Nguyên yêu cầu cô ghi chép lại nội dung cuộc họ, trình chiếu PPT cùng với vài việc vặt khác. Lần đầu cô tham gia cuộc họp đã chứng kiến thủ đoạn và sự quyết đoán của vị giám đốc trẻ tuổi này. Anh không lớn tiếng quát tháo mà chỉ dùng đôi mắt thâm sâu đó nhìn chằm chằm vào bạn, nhanh chóng chuẩn xác chỉ ra những điểm bất thường trong phương án của người khác đồng thời nêu quan điểm và ý kiến của bản thân. Những vị trưởng phòng lớn hơn anh vài tuổi thậm chí là vài chục tuổi sắc mặt tái mét không dám phản bác lại. Lâm Duyệt còn nhớ rõ trước khi kết thúc cuộc họp Hà Nguyên nhẹ nhàng nói một câu: "Hằng Tinh bây giờ đang trong giai đoạn luân chuyển cách thức vận hành sang hướng giảm thiểu gánh nặng nhân lực, cho nên Hằng Tinh cần những nhân tài có năng lực thật sự mà không phải những kẻ tạo áp lực cho bộ máy điều hành như các người." Lâm Duyệt cảm thấy quá tuyệt vời nhưng không ngờ quay đi ngoảnh lại thì đến lượt mình bị phê bình? Hà Nguyên vừa ngẩng đầu thì thấy biểu cảm tội nghiệp của Lâm Duyệt còn tưởng là do mình quá nghiêm khắc mà khiến cô sợ. Anh ho khan một miếng nói: "Thư kí Lâm, chuyện vệ sinh phòng họp không phải việc của cô, không cần biết khách hàng là người như thế nào nhưng cô là thư kí của tôi nên không phải tự mình dọn dẹp vệ sinh như vậy." Lâm Duyệt có nỗi khổ trong lòng không thể nói ra chỉ có thể gật đầu đồng ý. Đâu phải cô muốn đi dọn đâu rõ ràng là cô lao công dọn không cẩn thận. Ngày thường thì không nói làm gì, mọi người chẳng ai mắc bệnh sạch sẽ cả, lau bàn và lau sàn một lượt là được. Nhưng khách hàng ngày hôm nay đến, nghe trợ lý Chu nói là khá quan trong, thân là thư kí của Hà Nguyên giúp anh đón tiếp khách hàng cũng là một phần của công việc mà. Thực ra thì cũng không đến lượt cô phải dọn dẹp thật nhưng mà cô cũng không thể nói trực tiếp là cô lao công không dọn sạch để tránh làm người ta bị mất việc. Cho nên mới dùng thời gian nghỉ trưa của mình dọn lại thôi. "Cô đi nghỉ đi, như vậy mới đảm bảo được trạng thái làm việc tốt nhất để đón tiếp khách hàng."

Cô vừa quay về đến chỗ ngồi của mình thì Hà Nguyên liền gọi vào đường dây nội bộ của công ty: "Gọi phó tổng Vệ đến đây một chuyến." Vì cùng một văn phòng đương nhiên Lâm Duyệt có nghe thấy động tĩnh bên này của Hà Nguyên. Phó tổng Vệ tên Vệ Giai và là phó tổng của bộ phận tổng vụ đồng thời là một trong bốn phó tổng dưới quyền Hà Nguyên. Vệ Giai này là phó tổng nữ duy nhât của công ty. Cô ấy quản lí văn phòng, nhân sự, văn hóa doanh nghiệp và phòng hành chính của tập đoàn Hằng Tinh. Vệ Giai rất nhanh đã gõ cửa văn phòng tổng giám đốc của Hà Nguyên, Lâm Duyệt đứng dậy chào hỏi cô ấy một tiếng, Vệ Giai cười gật đầu chào lại cô. "Tổng giám đốc Hà anh tìm tôi?" Hà Nguyên ừ một tiếng, nói: "Ba giờ chiều nay giám đốc Triệu của Đạt Sáng sẽ đến khảo sát công ty chúng ta. Bây giờ sắp hai giờ rồi mà thư kí của tôi vẫn đang phải xắn tay áo lau dọn bàn ghế." Sắc mặt của Vệ Giai tái nhợt, lao công thuộc phòng hành chính dưới quyền của cô ấy, Hà Nguyên không thể đi đến tận bộ phận để tìm người phụ trách trực tiếp mà chỉ có thể tìm quản lí cấp cao nhất của bộ phận đến hỏi chuyện. "Anh cứ yên tâm tôi đảm bảo sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này trước ba giờ." Lâm Duyệt mở to mắt nhìn một cách sùng bái về phía Hà Nguyên. Hóa ra là anh biết hết? Hà Nguyên nhìn thấy ánh mắt sùng bái mình của Lâm Duyệt khóe miệng anh dần dần nâng lên.