“Quận chúa, người nên dậy thôi, Vương phi vẫn đang chờ người kìa.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên làm Hoắc Hạm Yên mở nhanh hai mắt, đập vào mắt nàng là một đóa hoa Quỳnh làm bằng gỗ được điêu khắc cẩn thận trên đầu giường. Chăn đệm mềm mại làm cho cơ thể đã lâu không có cảm giác đột nhiên cảm thấy nặng nề. Cố gắng khởi động thân thể vô lực của mình, rọi vào tầm mắt là tấm màng che có vẽ họa tiết kết hợp với tơ vàng mà mình từng thích nhất, trên cửa sổ còn đang mở để một chậu hoa Mẫu Đơn đang thịnh hành, lư hương tỏa ra mùi trầm hương nhàn nhạt khắp phòng.
‘Bổn tọa ban cho ngươi 3 năm tuổi thọ, để cho ngươi trở về thời điểm ban đầu, ngươi có bằng lòng hay không?’
Hoắc Hạm Yên hoảng hốt nhớ tới luồng ánh sáng lóe lên sau lời nói của tiên nhân. Đột nhiên nàng ngồi thẳng trên giường, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, nơi này là...... Nơi này là phòng của mình tại Hoắc vương phủ trước khi thành hôn! Nàng nhéo mạnh vào đùi của mình ở trong chăn một cái, đau đớn kịch liệt từ đùi lên thẳng lên não! Mình thực sự đã... sống lại ?
“Tố Ngôn?”
“Quận chúa, người đã tỉnh, nô tỳ lập tức cho người vào giúp người rửa mặt.” Tố Ngôn vừa đẩy cửa đi vào đã nghe tiếng quận chúa gọi nàng bèn cười rồi bắt đầu làm việc như thường ngày. Tướng mạo Tố Ngôn tuy rằng cũng không xuất chúng, nhưng vì đang cười lên nên ánh mắt nhìn như trăng rằm trông rất sáng láng. “Sáng nay bên Vương phi tới truyền lời, muốn dẫn Quận chúa đến Thiên Linh tự dâng hương, vì vậy không thể chậm trễ.”
Thiên Linh tự? Dâng hương? Hoắc Hạm Yên tự giác lấy tay day ấn huyệt Thái Dương của mình, làm cho đầu óc mình càng thêm thanh tỉnh.
“Tố Ngôn! Năm nay là năm nào?”
Tố Ngôn nghe vậy nhíu mày, đứng dậy vén rèm đi tới hầu hạ, “Quận chúa chắc vẫn còn chưa tỉnh hẳn? Năm nay là Vĩnh Thái năm thứ năm, Cửu Vương gia đến Viên quốc đã hơn nửa tháng.”
Nửa tháng? Hoắc Hạm Yên kinh ngạc, nói cách khác phu quân đã xuất phát đến Lý thành. Nguy rồi!
“Tố Ngôn, chuẩn bị vài thứ, nói quản gia chuẩn bị một con ngựa tốt, ta muốn ra khỏi thành ngay lập tức.” Bây giờ nàng không thể làm gì được, phải lập tức đến Lý thành.
Nàng còn nhớ rất rõ, Vĩnh Thái năm thứ năm, Cửu Vương gia Lăng Giang Vũ đi sứ Viên quốc đạt được hiệp định hòa chiến, biên thành lại xảy ra nạn lũ lụt trăm năm khó gặp gây tai ương khiến cho dân chúng trôi dạt khắp nơi. Ninh Viễn hầu Tiết Nghiêm phụng chỉ trợ giúp thiên tai ai ngờ Tiết Nghiêm ở Lý thành trì trệ, cắt xén mấy ngày không phát lương thảo cứu trợ, khiến cho mấy vạn dân chúng chết đi, thi hài khắp nơi.
Viên quốc nhân cơ hội này đánh vào Hạo Dương, Ích Châu, Lân thành, trong một đêm ba thành trì ở biên quan nháy mắt trở thành những thành chết, Cửu Vương gia cũng bị chiến thắng liên tục của Viên quốc ảnh hưởng, suýt nữa gặp nguy hiểm. Tin tức truyền tới Đế đô, trong khoảng thời gian ngắn dân chúng oán hận sôi trào, cuối cùng Ngụy quốc công phải đưa ra kim bài miễn tử mới bảo vệ được tánh mạng của Tiết Nghiêm nhưng lại vì vậy mà đánh mất tước vị. Cho đến 10 năm sau, Tiết Nghiêm trên chiến trường thu phục Càn quốc, đoạt lại đất đai bị mất mới được phong làm Trấn Biên đại tướng quân.
Kiếp này nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh, phu quân của nàng không nên có kết cục như vậy.
“Quận chúa?” Tố Ngôn nghi hoặc nhìn Hoắc Hạm Yên vẻ mặt tái nhợt vội vàng rửa mặt chải đầu.
“Không cần nhiều lời, lập tức đi chuẩn bị, còn nữa muội thay ta nói với mẫu phi một tiếng, ta có việc gấp phải đến Lý thành, nhanh thì năm sáu ngày sẽ trở về, đến lúc đó sẽ thỉnh tội với mẫu phi.”
“Nhưng mà......” Tố Ngôn chậm chạp không đi, nàng biết quận chúa làm việc hấp tấp nhưng việc này ập đến cũng quá bất ngờ rồi. Tối hôm qua không phải đã bàn xong chuyện đi cầu phúc cho Cửu Vương gia với Vương phi sao?
Hoắc Hạm Yên đưa tay dựa vào gương đồng, nhanh chóng búi tóc đơn giản, lấy roi dài trên tường xuống rồi xoay người nhìn về phía Tố Ngôn còn đang ngây ngốc, thấy nàng do dự không dứt. Khẽ nhíu mày lạnh lùng nói “Lời nói của bản quận chúa, muội dám không nghe sao? Còn không đi nhanh!”
“...... Dạ.” Thấy quận chúa kiên quyết như vậy, Tố Ngôn thu hồi do dự đi chuẩn bị.
Càn quốc những năm gần đây thiên tai không ngừng, Hoàng thượng cũng đã nhiều lần bái tế trời đất nhưng không có chút hiệu quả nào. Viên quốc ở phương Bắc và Nhung quốc ở phía Tây Nhung quốc rục rịch ý đồ nhúng chàm phát sạt Càn quốc, triều đình cũng vì thế chia làm hai phe, phái chủ chiến và phái chủ hòa. Phái chủ chiến do Ngụy quốc công Tiết Khanh dẫn đầu nắm giữ quân quyền, một lòng muốn ăn miếng trả miếng phản công lại Viên quốc và Nhung quốc. Phái chủ hòa do Cửu Vương gia Lăng Giang Vũ và Hoắc vương Hoắc Tấn Đức dẫn đầu, chủ trương nghị hòa với Viên quốc và chống đỡ sự quấy nhiễu của Nhung quốc.
Nay Viên quốc chiếm cứ trăm dặm bên ngoài Lý thành, đã có ý phát động quân đội. Cửu Vương gia Lăng Giang Vũ tự động làm người tiên phong, đến Viên quốc đàm phán để đạt hiệp nghị hòa bình. Nhưng vào nửa tháng trước, Lý thành liên tiếp có mưa làm cho nước sông dâng lên mạnh mẽ tràn qua đê đập, trong thời gian ngắn đồng ruộng nhà cửa đều bị bao trùm bởi nước, nạn dân khắp nơi. Vĩnh Thái đế lập tức ra lệnh cho Ninh Viễn hầu đến cứu trợ, hy vọng có thể mau chóng giảm bớt dân oán, trợ giúp cửu Vương gia đàm phán thuận lợi.
Hoắc Hạm Yên thúc ngựa chạy trên đường, không đến hai ngày đã tới ngoại ô của Lý thành, dọc theo đường đi dân đói lan rộng, chết rồi mà ánh mắt vẫn còn thống khổ. Tốp năm tốp ba những ông lão bà lão dẫn theo con cái cháu chắt dùng đôi tay khô gầy dính đầy bùn đất, ánh mắt trống rỗng đào rễ cây, cách đó không xa còn có một đám người đang đào đất ở đối diện. Phóng tầm mắt nhìn ra xa hơn mười dặm đã không còn màu xanh của cây cỏ, những thứ có thể ăn đã sớm bị đào lên hết. Nàng dừng ngựa lại nhìn lũ trẻ con mặc áo vải gầy như khúc củi trong lòng không khỏi xót xa.
“Giá!” Hoắc Hạm Yên dừng lại một lát, hỏi nạn dân tới nơi nàng muốn tới rồi lập tức kéo dây ngựa chạy tới trong thành, hiện nay có thể cứu những nạn dân này chỉ có hắn......
Tiết Thiếu Thần, người này quả thực không đơn giản! Vì tư thù riêng, lấy việc công giải quyết chuyện tư, không phát lương thực, tội thật lớn.
“Nữ nhi của ta! Các ngươi buông ta ra!” Trước cửa Tạ phủ, một ông lão ăn mặc chỉnh tề gương mặt đỏ bừng, tư thế chuẩn bị nhảy vào trong phủ la lớn.“Các ngươi trả khuê nữ cho ta, ta liều mạng với các ngươi.”
Hộ vệ bên ngoài của Tạ phủ mang theo quan binh ném hắn ra, có hai cái hộ vệ lớn tiếng giận dữ nói: “Ăn trúng gan hùm mật gấu rồi sao, chỗ Hầu gia nghỉ ngơi mà cũng dám xông vào! Không muốn sống nữa sao! Nơi này không có nữ nhi của ngươi. Nếu không đi, ta sẽ cho ngươi lãnh đủ.”
Một người cao gầy mặc quần áo hoa lệ tầm tuổi trung niên đi ra, nheo mắt cười lạnh nhìn ông lão. Vênh váo tự đắc nói: “Đánh cho ta, bắt hắn lại, đừng để hắn quấy rầy tiệc rượu của Tri phủ đại nhân và Hầu gia.” Ông lão không phải là đối thủ của hộ vệ, hai tay bị trói, trên người đầy vết thương, miệng còn không ngừng gọi tên nữ nhi. Mọi người xung quanh giận dữ nhưng không dám nói, có vài người muốn giúp đỡ cũng đều bị giữ lại, đắc tội Tạ Tri phủ không phải là chuyện tốt. Ninh Viễn hầu năm đó vốn là tâm phúc của Hoàng đế, dù có vô lý tới đâu cũng chẳng ai dám quản, bây giờ muốn sống sót đã không dễ dàng, làm sao còn có thể xen vào chuyện của người khác. Ngoài trừ việc đồng tình, bọn họ không làm gì được.
“Ban ngày ban mặt, khi dễ người già, chó giữ cửa nhà Tạ Tri phủ đúng là anh hùng, đúng là tướng sĩ tốt của Càn quốc.” Một cây roi dài bỗng nhiên xuất hiện nhẹ nhàng đánh gãy gậy của thị vệ, một cô gái cưỡi ngựa, mặc quần áo màu vàng nhạt, đầu mang trâm gài tóc màu bạc đứng trước cửa lớn của Tri phủ từ trên cao nhìn xuống châm chọc. Người tới chính là Hoắc Hạm Yên, giờ phút này trên mặt nàng toát ra sự lạnh lẽo, còn trong nội tâm, sự giận dữ đã dâng trào như dòng nước siết.
Giỏi! Giỏi lắm!! Tiết Thiếu Thần! Ngươi dám hại dân nữ nhà lành trong lúc giúp đỡ thiên tai!