Chương 1
Vĩnh Thái năm thứ 9.
Mùng hai tháng mười một.
Rất hợp để cưới gả.
Tiết phủ đèn đuốc sáng trưng, chữ hỉ đỏ thẫm dán hai bên trái phải trên tường, quản gia đang bận rộn tiếp đón tân khách đến chúc mừng, tiếng sáo ti trúc vang vọng toàn bộ đế đô, nếu đứng ở điểm cao nhất đế đô từ sáu phương nhìn xuống, có thể nhìn thấy một mảnh náo nhiệt, giống như đôi loan phượng đang tắm mình trong biển lửa, ánh sáng chói mắt.
Nói đến Tiết phủ, là Ngụy quốc công đương triều, có một người con duy nhất ở phủ đệ là Tiết Nghiêm.
Ngụy quốc công quyền khuynh thiên hạ, nắm trong tay toàn bộ binh mã của Ngụy quốc, mà trong cung Tiết quý phi được hoàng đế sủng ái tin tưởng đó là trưởng tỷ của Tiết Nghiêm, hôm nay là ngày vui của công tử Tiết gia, tuy chỉ là nạp nhị phu nhân, nhưng quan to hiển quý không ai không muốn mượn cơ hội này leo lên, cầu cơ hội làm quan.
“Công gia, các quan to quyền quý trong đế đô hầu như đều đến đông đủ .” Quản gia vẻ mặt vui sướиɠ thấp giọng nói với Ngụy quốc công đang ngồi trên cao đường, Ngụy quốc công phủ làm việc vui rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng duy nhất ngày hội nguyên tiêu hàng năm cũng không được như thế, nghĩ đến cảm thấy cũng có vài phần đắc ý. “Lễ vật của Quý phi nương nương cũng đã được mang đến từ sớm.”
Rõ ràng là đại hỷ sự, nhưng sắc mặt của Ngụy quốc công khó coi, ánh mắt nặng nề khẽ vuốt hàng râu dê, lặng im một lát sau nhìn đại sảnh ngoại khẽ hỏi:“Phù Dung uyển bên kia thế nào?”
“Tất cả Thái y Trong cung đều đến cả.” Quản gia nghe vậy, đang vui hớn hở lập tức trầm xuống, nói thật, lần này đúng là bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. “Nhất định phải kéo dài qua hôm nay.”
“Tìm ám vệ trông chừng thiếu gia cho kĩ, có chuyện gì lập tức báo lại.” Ngụy quốc công đứng lên, cười và trò chuyện với một hoàng thân mặc hoàng y, sau đó nghiêm túc dặn dò với quản gia.
“Vâng.”
Điện Trọng Hoa trong hậu cung
Ngọn đèn sáng rực lộ ra nét lạnh lẽo tĩnh mịch, Tiết quý phi từng được sủng ái nhất khắp lục cung nay đang ngồi trước gương đồng tẩy đi lớp son phấn, cầm lấy một chiếc lược bằng ngà nhẹ nhàng chải tóc.
“Lễ vật đã đưa đi chưa?” Giọng nói thanh nhã nhưng lạnh nhạt hỏi thị nữ thϊếp thân phía sau.
Lúc Tiết quý phi chải đầu, không thích người bên cạnh hầu hạ, cho nên Tử Huỳnh chỉ cúi người, cung kính đứng bên cạnh trả lời: “Đã sai người đưa đi.”
“Hôm nay Hoàng thượng vẫn ở Doanh Nguyệt lâu?” Tiết quý phi tự lẩm bẩm hỏi, nhưng Tử Huỳnh còn chưa trả lời, thì nữ nhân đã tự mình nở nụ cười chua xót, còn tự giễu cợt bản thân.“Ta thật là khờ, hắn không ở Doanh Nguyệt lâu thì sẽ ở đâu?”
“Nương nương......” Tử Huỳnh thấy nương nương như vậy cảm thấy không đành lòng, nương nương từng được sủng ái có một không hai trong lục cung, ai ai cũng nhìn thấy, nhưng hôm nay ân sủng tới dễ dàng, đi cũng quá nhanh. Người ở Doanh Nguyệt lâu kia tiến cung không đến nửa năm, thì đã nắm trái tim của hoàng thượng đi, Hoàng thượng không đến Trọng Hoa điện này đã hơn hai tháng rồi.
“Duyên tới sẽ có lúc duyên đi, hôm nay chỉ sợ lại là một đêm thức trắng.” Tiết quý phi cuời lạnh nhìn hoa mai tàn trong sân,trong viện sớm đã không còn thân ảnh của người luôn thích dùng hoa mai nấu rượu “Hoa rốt cuộc vẫn sẽ có lúc tàn, chỉ một đêm thôi đã úa rũ.”
“Nương nương, ngày này năm sau hoa mai vẫn sẽ nở. » Tử Huỳnh an ủi.
Tiết quý phi nhắm mắt lại mở mắt, tất cả suy nghĩ đều lướt qua trong lòng, ánh mắt nàng dần dần trở nên rõ ràng: “Nhưng có một số thứ, một khi mất đi sẽ không bao giờ có lại được.”
Cung đình đấu đá liên tiếp, không có ân sủng tương đương với mất đi tất cả, nhưng nay nàng đã không còn một mình, nàng phải tạo ra tương lai cho con. Tiểu đệ, trưởng tỷ nay đã không thể trợ giúp ngươi, chỉ trông ngươi có thể vượt qua kiếp nạn này.
Bên phải chính điện của Tiết phủ là Phù Dung uyển của Tiết thiếu phu nhân Hoắc Hạm Yên, trong sân đèn l*иg đỏ thẫm treo cao, hòa lẫn với không khí hoan hỉ của Tiết phủ, ba chữ Phù Dung uyển này cũng cứng cáp hữu lực, có chút khí khái. Nếu không phải từ trong phòng mang ra sân từng chậu máu loãng còn thường thường truyền ra tiếng nức nở, thì có lẽ ai cũng sẽ nghĩ không khí bên này cũng đang rộn ràng như bên kia.
Ngoài sân của chính viện có trồng mấy bồn Đông cúc ngạo nghễ sừng sững, bàn đu dây nơi góc tường đang đung đưa theo làn gió, sáng sớm tuyết tan thành nước theo dòng chậm chãi chảy về hướng băng đá.
Trên chiếc bàn bằng đá, còn bày sẵn bàn cờ và ấm trà, giống như bị người hầu quên thu dọn. Bên trong phòng, tầng tầng lớp lớp tơ vàng lụa gấm, bên ngoài lớp màn lụa là những vị thái y đang lắc đầu bất đắc dĩ thở dài, những người còn lại mặt xám ngoét như tro tàn.
Vén màn lụa lên, đập vào mắt là bàn trang điểm, trên chiếc bình bên cạnh có cắm vài nhánh mai tuyết, tuy rằng hoa đang nở rộ nhưng lại có vẻ chết chóc. Thị nữ đứng hầu hai bên lẳng lặng đứng thẳng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm không dám lộ ra chút tiếng vang, rất sợ ảnh hưởng đến người trong phòng nghỉ ngơi. Khuôn mặt thanh lệ của một cô nương đang hướng về chiếc giường làm bằng gỗ lim, đôi mắt sưng đỏ chứa đầy đau thương, che miệng nhẹ giọng nức nở. Mà Hoắc Hạm Yên ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, người gầy như que củi, vừa nhìn đã biết sẽ không còn sống được bao lâu, nhưng đôi mắt lại sáng rực đầy minh mẫn.
“Muội cứ khóc thế này, làm sau ta yên tâm ra đi.” Hoắc Hạm Yên nở nụ cười bình thản, đưa tay nắm nhẹ mu bàn tay xiết chặt của Tố Ngôn, cố nén khó chịu trong lòng, giống như đang nói đùa: “Nhưng khổ nhất là muội, mấy năm rồi lại chẳng tìm cho muội mối hôn sự nào, muội đừng có trách ta nhé.”
Tố Ngôn tay chân run run, quỳ xổm bên cạnh giường nắm chặt bàn tay của Hoắc Hạm Yên, sớm đã không còn băng cơ ngọc cốt, không khỏi đau thương nước mắt chảy xuống rơi trên mặt đất,“...... Quận chúa.”
‘Đưa vào động phòng, sớm sinh quý tử!’
Đúng lúc này, từ xa truyền đến âm thanh cao vυ't, làm cho Tố Ngôn toàn thân cứng ngắc.
Hoắc Hạm Yên cũng chấn động, nhẹ nhàng nhắm mắt lại quay đầu đi, một chút thê lương lặng lẽ chảy xuống ở trên giường hẹp, biến mất không còn tung tích.
Thấy nàng như thế, Tố Ngôn khóc càng lớn.“Nếu luyến tiếc, quận chúa cần gì phải --”
“Đừng nói nữa.” Hoắc Hạm Yên vội vàng cắt ngang lời Tố Ngôn sắp nói ra, mi mắt nhướng cao để đem nước mắt bức ngược trở vào trong, nhìn chữ Hỷ trên cửa sổ được soi sáng qua ánh đèn, nàng khẽ cắn môi nói,“Đừng...... Nói nữa.”
Tố Ngôn không dám nói nữa, thận trọng tựa đầu vào bên thành giường.
......
“Quận chúa! Quận chúa!!”
Khoảng nửa đêm, từ trong Phù Dung uyển truyền ra tiếng kêu sợ hãi run rẩy, mang theo tiếng khóc nấc không lòng kiềm chế.“Ngự y...... Ngự y mau vào!”
Lúc này chân trời xuất hiện một tiếng sét vang dội, không tới một khắc đồng hồ thì mưa tuôn xối xả, tia chớp chợt xuất hiện trong Phù Dung uyển, giống như khắc lên đêm đen hoàn mỹ này một vết rạn, cũng giống như cơn tuyệt vọng chỉ vừa mới bắt đầu.
“Yên nhi...... Yên nhi......đừng bỏ ta, xin nàng. Đừng......”
Là ai?
Là ai kêu ta ở lại?
Hoắc Hạm Yên cảm thấy mình đang lạc trong một thế giới trắng xóa, không thể tìm được phương hướng, bên trong làn sương mù đó, nàng thấy trên mặt ẩm ướt, mùi máu tươi trong l*иg ngực không ngừng trào ra, mà mình đang bị một vòng tay cực kì ấm áp ôm thặt chặt. Nàng cố sức mở to mắt, một chiếc hỉ phục màu đỏ thẫm rơi vào mi mắt nàng...... Là hắn.
“Phu quân......”
Tiết Nghiêm một tay nhẹ nhàng đỡ sau gáy nàng, ánh mắt tràn đầy tơ máu nhìn nàng chăm chú, giống như là muốn khắc hình ảnh nàng vào tận xương tủy, khắc sâu vào trong linh hồn mình. Hoắc Hạm Yên nhìn sắc mặt hắn tiều tụy không khỏi đưa tay lên, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt, khi đang định buông thì bị hắn nhẹ nhàng cầm đặt ở bên môi, tỉ mỉ cọ xát. Không lâu sau, Hoắc Hạm Yên cảm thấy lòng bàn tay của mình ướt đẫm nước mắt, tâm nàng chấn động, bất chợt nở nụ cười thê lương.
Tại sao, tại sao mình lại không phát hiện tình ý của hắn sớm một chút, tại sao lại phải phí thời gian nhiều như vậy, phí đi sinh mệnh của bản thân. Phu quân, Yên nhi luyến tiếc chàng, luyến tiếc con gái của chúng ta. Nàng luyến tiếc bao nhiêu thì hối hận bấy nhiêu, hối hận năm đó đã điên cuồng càn quấy, phạm quá nhiều sai lầm; Hối hận tại sao mình cố cậy mạnh như vậy, ngày ngày đau thương để mắc phải bệnh nan y; Hối hận vì sao không cùng phu quân ân ân ái ái lúc còn sống khỏe; Tuy rằng sắp chết nhưng nàng sẽ không nói những lời này ra khỏi miệng.
“Sao chàng lại ở chỗ này?” Hắn không phải sắp động phòng hoa chúc sao?
Tiết Nghiêm nghe vậy mỉm cười, nhìn Hoắc Hạm Yên, trong mắt tràn đầy lưu luyến si mê cùng sợ hãi tột cùng, cả cuộc đời hắn yêu say đắm nữ nhân này, cho dù thành hôn 3 năm nàng đối với mình vẫn vô tâm như cũ, hắn cũng không để ý...... Không cần biết trong lòng của nàng nghĩ về ai, nhớ về ai. Chỉ cần nàng sống khỏe mạnh ở bên cạnh hắn là đủ rồi, với hắn mà nói, như vậy là đã đủ rồi!
Hắn dùng má cọ xát cái trán của nàng, trong mắt vẫn là đam mê cuồng nhiệt chưa từng thay đổi,“Yên nhi cảm thấy vi phu nên ở nơi nào?”
“Chàng đã hứa với ta......” Hoắc Hạm Yên nhìn dáng vẻ hiện thời của Tiết Nghiêm, nhất thời nghẹn ngào, khó có thể nói thêm gì được nữa.
“Những chuyện mà nàng muốn ta làm, ta đều đã làm được.” Trong mắt Tiết Nghiêm tràn đầy bi thương ôm nàng, giọng hắn nghẹn ngào đau đớn thét lên:“Nàng bảo ta cưới nàng ta, ta đã cưới! Nhưng chuyện mà nàng hứa với ta thì sao?”
Sắc mặt của Hoắc Hạm Yên càng thêm tái nhợt, trái tim giống như bị một chiếc chày sắt giã mạnh một cái.
“Phu quân...... Xin lỗi chàng.”
Chất lỏng ướŧ áŧ nhỏ giọt ở hai má, theo sinh mệnh của Hoắc Hạm Yên dần trôi qua, ánh mắt của hắn bắt đầu có dấu hiệu điên cuồng thấp thoáng.“Đừng xin lỗi...... Yên nhi, đừng – Đừng đối xử với ta như vậy!”
Hoắc Hạm Yên ở trong vòng tay của hắn từ từ nhắm hai mắt lại, dần dần nàng cảm thấy thân thể của mình bắt đầu nhẹ nhàng hẳn lên, cả người đều thoải mái, bất tri bất giác đi về ánh sáng rực rỡ nơi cửa.
Một tiếng hét chói tai như thú bị nhốt tru lên làm cho bước chân của nàng dừng lại, thanh âm kia lộ ra vô tận đau thương và thống khổ. Hoắc Hạm Yên xoay người, nhìn hắn đang ôm chặt một thi thể.
Phu quân......
Linh đường.
*
“Mẫu thân...... Mẫu thân...... Hu hu hu...... Mẫu thân...... Hu hu hu, con muốn mẫu thân.”
Một bé gái nho nhỏ mặc chiếc áo tang đứng bên cạnh quan tài bằng gỗ lim dát vàng, khóc nức nở không ngừng. Được thiếu phụ bên cạnh ôm vào trong ngực an ủi, thiếu phụ tuy rằng đang để tang nhưng cũng không che giấu được dung nhan tuyệt đẹp.
Linh hồn của Hoắc Hạm Yên đứng ở cạnh cửa nhìn nữ nhi đang không ngừng khóc đòi mẫu thân, trong lòng giống như đang rỉ máu. “Thanh Dao......”
Thanh Dao, mẫu thân xin lỗi con ~~
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một tràn tiếng ồn, đôi mắt đầy tơ máu vạn phần tiều tụy, nam nhân nghiêng ngả lảo đảo bước nhanh tới, lúc đi đến linh đường bị vấp ở bậc cửa một chút, sau đó tập tễnh đứng lên, nhìn linh đường, nhìn quan tài thống khổ không chịu nổi, phẫn hận bước đến đá ngã những ngọn nến thắp sáng quanh đấy. Hắn nổi giận lớn tiếng hét: “Ai cho phép các ngươi bày mấy thứ này ở đây?!”
Sau đó, hắn nhảy vào quan tài Hoắc Hạm Yên ôm chặt thi thể của nàng, hôn lên đôi môi của nàng, cười đến si ngốc. “Yên nhi của ta không chết, nàng sẽ không chết ~!” Nói xong, hắn vươn tay ôm lấy thi thể, giống như một người đang lâm vào cảnh khốn cùng, đang ôm trong tay tất cả hy vọng của hắn, chậm rãi đi về hướng cửa.
“Phu quân......” Thiếu phụ xinh đẹp hoảng sợ vội vàng đứng dậy, có chút sợ hãi đến gần Tiết Nghiêm,“Phu quân, tỷ tỷ đã đi rồi, chàng hãy nén bi thương ~”
Tiết Nghiêm quay đầu dùng ánh mắt hung hăng nhìn thiếu phụ, trong giọng nói đằng đằng sát khí.“Ngươi không có tư cách gọi ta như thế! Thê tử của ta chỉ có một, vĩnh viễn chỉ có Hoắc Hạm Yên”
Thiếu phụ xinh đẹp bị ánh mắt như vậy dọa sợ tới mức liên tục lui về phía sau.“Thϊếp...... Thϊếp......”
Tiểu Thanh Dao khóc đã chạy tới ôm chân Tiết Nghiêm. “Phụ thân......”
“Ta cưỡng bức mẫu thân ngươi, mới có ngươi. Có nương ngươi ở đây, ngươi mới là bảo bối của ta.” Tiết Nghiêm nhìn tiểu Thanh Dao, ánh mắt lạnh như băng, làm cho người ta không rét mà run,“Nay mẫu thân ngươi không còn, ngươi cũng không là gì cả.”
Linh hồn của Hoắc Hạm Yên nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng khó chịu.“Phu quân...... Đừng như vậy......” Đó là nữ nhi của chúng ta! Phu quân, đừng nói như thế.
Tiết Nghiêm ôm sát nữ tử trong ngực, thâm tình hôn nhẹ lên cái trán lạnh như băng của nữ tử. “Yên nhi, theo ta đi được không? Chúng ta đi......”
“...... Được.” Linh hồn của Hoắc Hạm Yên kìm lòng không đặng mở miệng đáp ứng hắn, chỉ thấy bên môi Tiết Nghiêm nhất thời nở thành nụ cười, nhanh chóng rời đi. Từ đó về sau hắn không còn bước vào đế đô nửa bước.
............
Mặt trời chiều ngã về tây, bao trùm lớp cỏ trên mặt đất, máu người chảy thành sông, thi thể rải rác ở chung quanh, mọi người đang gọi tên chiến hữu của mình, bước qua những thi thể không còn trọn vẹn, ngẫu nhiên khi ánh mắt của họ liếc về một chỗ cách đó không xa, nơi đó có rất nhiều thi hài cùng xương cốt, nhưng ở giữa chỉ có một người, hắn mặc khôi giáp, không đếm được bao nhiêu mũi tên trước ngực của hắn, cùng những mũi tên đang găm kín toàn thân, nhưng thân thể hắn vẫn đứng sừng sững oai hùng, không hề có dấu hiệu ngã xuống, mà bên cạnh hắn lại có một hồn phách vẫn luôn đi theo mà không ai có thể nhìn thấy.
Mười mấy năm qua, nhìn hắn mỗi năm vào ngày giỗ của nàng đến biên thành phòng thủ mà không trở về đế đô; Nhìn hắn hàng đêm cầm trâm cài tóc của nàng thì thầm; Nhìn hắn một ngày một đêm hành quân bày trận; Nhìn hắn thấy phó tướng có thư nhà thì trong mắt cực kỳ hâm mộ, sau khi trở về lều trướng lại tự tay tiêu hủy thư của mình; Nhìn hắn vì che giấu dân chúng rời đi, đem tướng sĩ Viên quốc dẫn vào khe suối Lạc Ưng, bị mưa tên bắn chết.
Nàng rất muốn nói chuyện với hắn vào những lúc hắn lẩm bẩm một mình, muốn nhẹ giọng an ủi lúc hắn liên tục gặp ác mộng, muốn đáp trả những lúc hắn không ngừng gọi Yên nhi. Nhưng nàng không làm được bất cứ thứ gì, chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh hắn, một linh hồn còn vấn vương trần thế, bao nhiêu yêu thương chỉ là mộng tưởng mà thôi, bởi vì nàng chỉ là một linh hồn? Thống hận mình chỉ là một linh hồn, nàng không thể làm bạn ở bên người hắn. May mắn nàng chưa từng rời đi, vẫn có thể ở bên cạnh hắn.
Phu quân, Yên nhi ở đây, Yên nhi không đi đâu hết, chỉ lẳng lặng bên cạnh chàng.
Một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt của nàng lăn xuống, làm cho nàng không khỏi bật cười, kinh ngạc lau nhẹ lên đôi má, thì ra linh hồn cũng có nước mắt.
“Không ngờ một hồn ma lang thang cũng có thể chảy ra nước mắt, đúng là hiếm có.” Một thân ảnh của nữ nhân ăn vận theo phong cách cực cổ xưa, chợt xuất hiện ở phía sau Hoắc Hạm Yên, bà ta nhìn những chuyện xảy ra trước mắt, không khỏi động lòng.
Hoắc Hạm Yên sửng sốt một chút xoay người, “Ngươi......”
Tuổi của nữ nhân này thoạt nhìn cũng không lớn, nhưng trên mặt thanh nhã tĩnh lặng lại hòa nhã lộ ra vầng hào quang, làm cho lòng người trở nên tĩnh. Bà ấy quay người chậm rãi nhìn xác tướng sĩ chung quanh, lặng im một lát rồi lắc đầu thở dài, “Lệ khí quá nặng, thiên địa bất dung.”
(*)Lệ khí thường được dùng để tả trạng thái giận dữ, phẫn nộ, trông có vẻ rất nguy hiểm.
Lệ khí quá nặng, thiên địa bất dung...... Chẳng phải là hồn phi phách tán sao? Không! Hoắc Hạm Yên lập tức sụp người xuống quỳ trước mặt nữ nhân, vội vàng dập đầu.“Cầu tiên nhân cứu phu quân ta, phu quân ta hơn mười năm vì nước vì dân, không thể chịu kết cục như thế này.”
“Bản tính của Thất sát tinh quân vốn hung tàn, mặc dù ngươi ở bên cạnh hắn, thay hắn đỡ oan hồn gây hấn, nhưng nhiều hận khí khó tan. Nhân quả tuần hoàn, đây là mệnh số.” Nữ tử đưa mắt nhìn Hoắc Hạm Yên, bỗng nhiên cười tự giễu, chậm rãi lắc đầu.“Hồn ma lang thang còn có nước mắt, thì mệnh số có còn đáng tin?”
Nữ nhân nhìn lên bầu trời không biết trong lòng thoáng qua cái gì, cười bình thản :
“Người phàm hay có câu nói: Trời nếu có tình thì trời cũng sẽ già. Thôi được, bổn tọa cho ngươi 3 năm tuổi thọ, để ngươi trở về những năm tháng ban đầu, ngươi có bằng lòng hay không?”
Hoắc Hạm Yên nghe xong, vội vàng gật đầu, chỉ cần có thể cứu phu quân, bất cứ chuyện gì nàng cũng bằng lòng.
Nữ nhân cười vui vẻ, không biết nghĩ đến cái gì mặt mày thoáng buồn bã,“Tham Lang, Phá Quân và Thất Sát (*) liên tiếp gặp nạn, lưu lạc trần gian, thực là đáng tiếc. Phán quan ở đâu?”
(Tên các vì tinh tú, tương ứng với các vị tinh quân. Chi tiết : https://tuvitinhquyet.blogspot.com/p/that-sat-tinh-quyet.html)
Chỉ chớp mắt, một nam tử trung niên xuất hiện, tay cầm bút phán quan, cúi người trước uy nghiêm của nữ tử: “Nương nương triệu hồi tiểu thần, không biết có gì chỉ thị?”
Giọng nói của nữ tử tựa như dòng nước chảy trong suốt, vang lên
“Bổn tọa phải đi rồi, nay thấy Thất Sát tinh quân rơi vào cảnh này tâm sinh không đành lòng, triệu ngươi đến. Giúp bổn tọa chuyển cáo với thổ địa cùng chuyển luân pháp Vương cho nữ phàm nhân này 3 năm tuổi thọ, trở về thuở ban đầu, thay đổi lịch sử.”
“Tuân pháp chỉ.” Phán quan không hề do dự, lập tức cung kính lĩnh chỉ.
Đợi bạch quang đi qua, hồn phách của Hoắc Hạm Yên biến mất, thiên địa tựa hồ hóa thành trắng xoá một mảnh. Phán quan mở ra quyển sách sinh tử, do dự một lát rồi nói: “Nương nương, nếu nữ phàm nhân này trở về quá khứ thay đổi lịch sử, công đức không nhỏ, ba năm dương thọ chỉ sợ......”
Lời phán quan còn chưa dứt, nữ nhân đã đi về phía trước, thân ảnh dần dần biến mất.“Nếu đúng là như vậy thì cũng là tạo hóa, thôi, tùy duyên đi.”