“Đem người này bỏ xuống, huynh đệ chúng ta tha cho các ngươi.” Hắc y nhân cầm đầu dáng vẻ khôi ngô nhìn thấy quần áo hai người không tầm thường, cũng không tự rước phiền toái.
Hoắc Hạm Yên giao sĩ binh cho Tố Ngôn, không chút nào sợ hãi nhìn mấy người trước mặt, âm thầm đánh giá thực lực.“Nếu ta không buông?”
Hoắc Hạm Yên nhỏ giọng nói với Tố Ngôn:“Em mau dẫn hắn chạy vào trong thành, nơi này để ta ứng phó.” Tố Ngôn cũng không biết võ công, ở lại chỗ này, không bằng sớm vào thành. Trong thành có người phòng hộ, hắc y nhân cũng không dám tự tiện vào thành, mà mình chỉ cần bám trụ một lát tìm cách thoát thân.
“Nhưng?” Tố Ngôn sốt ruột giậm chân, sao Quận chúa cứ luôn thích đâm đầu vào nguy hiểm.
“Nhưng cái gì! Đi mau!”
Hắc y thủ lĩnh thấy một trong hai cô gái muốn dẫn người đi, lớn tiếng nói:“Huynh đệ chúng ta bắt người cũng vì tiền tài. Ta khuyên cô nương vẫn là đừng động vào, tránh rước họa lên thân!”
“Dưới chân thiên tử, đối với tướng sĩ triều đình cũng dám tùy ý hành hung! Hôm nay bổn cô nương phải quản rồi!” Hoắc Hạm Yên kéo trường tiên, đứng cản ở trước mặt Tố Ngôn cùng binh sĩ trọng thương.
Hắc y thủ lĩnh giơ tay về phía thủ hạ, nhất thời bao vây ba người họ lại, Hoắc Hạm Yên vận đủ nội lực, mạnh mẽ vung trường tiên trên mặt đất, nhất thời phát ra tiếng vang kinh hồn, tay phải run lên trường tiên chia ra, nháy mắt vung ra một vệt dài.Lại đẩy Tố Ngôn, khỏi vòng chiến.“Đi mau!”
Đôi mắt Tố Ngôn nhất thời đỏ lên, biết mình ở đây xác thực không giúp được quận chúa, chỉ biến thành trói buộc cho quận chúa, chỉ có thể chạy nhanh vào thành tìm tướng sĩ thủ thành hỗ trợ. Cắn răng mang binh sĩ người đầy máu lên ngựa, chạy vào trong thành. Hoắc Hạm Yên liếc mắt nhìn mấy người đứng trước mặt, thấy họ sốt ruột vì thấy binh sĩ kia đã chạy thoát, cầm kiếm xông lên. Đôi mắt Hạm Yên lóe ra một tia ánh sáng lạnh, giơ trường tiên vòng qua cổ một hắc y nhân, thi triển khinh công bay ngang lướt dọc. Hắc y nhân theo roi trượt đi, thẳng đến khi cổ bị lôi ra một vết máu, nằm dài trên đất không nhúc nhích. Roi đánh lần nữa,phát ra tiếng động như sấm.
“Tán hồn tiên!” Hắc y thủ lĩnh hơi chút tạm dừng lại , kêu lên với Hoắc Hạm Yên.“Tán hồn tiên Hoắc Tấn Đức là gì của ngươi?”
Hoắc Hạm Yên lúc này cũng hơi mệt mỏi, nhưng không dám để hắn nhìn ra sơ hở, cười lạnh nói:“Liên quan gì đến ngươi?”
“Chiêu thức này, bộ pháp đó. Thật đáng tiếc cho bộ Tiên pháp tuyệt thế này. Hắc y nhân chậm rãi rút trường kiếm ra, cười giễu cợt.“Đối với trưởng bối ta kính trọng, hôm nay chết dưới tay ta, cũng coi như không có nhục bộ tiên pháp.”
Hắc y thủ lĩnh quả nhiên là cao thủ, Hoắc Hạm Yên cùng hắn đấu không đến hai mươi chiêu, liền đã rơi xuống thế hạ phong. Mà những người khác đã sớm đuổi theo, theo thời gian mà định, Tố Ngôn hẳn là đã vào thành. Lợi kiếm xẹt qua thắt lưng, làm đau nhói, , làm cho nàng chống không chống đỡ nổi ngã xuống.
Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Hoắc Hạm Yên cảm thấy sợ hãi tử vong, nhìn thấy hắc y nhân cầm kiếm dính máu hướng trên người nàng đâm tới. Trong lúc chỉ mành treo chuông, đột nhiên nghe thấy ‘Loảng xoảng’một tiếng, một thanh trường kiếm khác mạnh mẽ xuất hiện đẩy hắc y nhân ra, Hoắc Hạm Yên ngẩng đầu, cảm thấy bắt đầu có chút hỗn loạn. Hai người mặc áo tím mang mặt nạ bạc cùng hắc y nhân đánh nhau, nháy mắt thay đổi thế cục, Hoắc Hạm Yên nhận ra, người mang mặt là ám vệ phủ quốc công.
Sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này?
Ám vệ ra tay quyết đoán, kiếm vung lên chém xuống, thời gian không đến một chung trà, hắc y nhân gần như bị tiêu diệt hết, trừ bỏ thủ lĩnh bị thương đã trốn đi. Ám vệ thấy Hoắc Hạm Yên ôm thắt lưng đứng lên, chỉ lẳng lặng cúi đầu không nói một câu, vì mang mặt nạ nên không rõ biểu tình trên mặt, thậm chí là nam hay nữ.“Là Tiết Thiếu Thần phái các ngươi đến?”
Ở quốc công phủ có thể ra lệnh cho ám vệ, ngoại trừ Ngụy quốc công thì chỉ có Tiết Thiếu Thần sáng nay trước khi đi vẫn chưa tạm biệt, chỉ bảo Tố Ngôn báo cho tri phủ một tiếng không ngờ ám vệ lại tới nhanh như vậy.
Ám vệ không đáp lại, chỉ đành gật đầu khẽ nói .“Đa tạ ~”
Bên hông không biết vết thương sâu hay cạn, Hoắc Hạm Yên lấy tay che vết thương cầm máu tạm thời, chỉ cảm thấy đau đớn đến khó nhịn, máu chảy ra càng nhiều, dần dần ý thức trở nên mơ hồ.
Cách đó không xa truyền thanh âm, ám vệ vội vàng chạy về hướng phía sau Hoắc Hạm Yên, làm cho nàng cũng xoay người nhìn theo. Một con hắc mã dẫn đầu xuất hiện trước mắt, áo choàng màu bạc theo ngựa lao nhanh bay lên, nam nhân cưỡi ở trên lưng, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt đen như mực làm người ta kinh hãi.
Phu quân...... Hoắc Hạm Yên cảm giác trước mắt nàng xuất hiện vô số ảo ảnh, giống như gặp nhau trên chiến trường năm đó, cưỡi ngựa cầm thương, phu quân cầm roi. Tập tễnh bước đi, cầm roi trong tay, phu quân không phải đem roi cất giữ bên trong quan tài sao? Vật bồi táng? Vậy, mình không phải đã chết sao?
Ngay sau đó Hoắc Hạm Yên liền cảm thấy mình ngã xuống, rơi vào một đôi tay rắn chắc, bên tai truyền đến tiếng Tố Ngôn kinh hô. Hoắc Hạm Yên không khỏi mỉm cười trước khi lâm vào hôn mê, vòng tay của phu quân vẫn ấm áp như thế.
Tiết Thiếu Thần ôm chặt Hoắc Hạm Yên vào lòng, ánh mắt đầy tơ máu nhìn bên hông nàng tràn ra máu đen, nhất thời gầm lên như truy hồn sứ giả:“Đi tìm đại phu!”
***********
Không có rường cột chạm trổ xa hoa, không có giường nằm mềm mại.
Tiết Thiếu Thần nửa thân tựa vào giường có chút cứng rắn, trong ngực của hắn là một người đang hôn mê bộ mặt tái nhợt, thần sắc lại là một nữ nhân cực kỳ diễm lệ.
Hắn ôm nàng, đôi mắt buông xuống rốt cuộc không biết bên trong đã cất giấu những cảm xúc gì trong đó.
“Khởi bẩm Hầu gia, quận chúa trúng độc đến từ Tây Cương, tinh luyện từ một loại hoa gọi là sa la song sắc hoa, trong thiên hạ chỉ sợ có thánh trì Kim Liên mới giải được.”
Tiết Thiếu Thần vươn tay ôm nữ tử trong lòng xoa xoa thái dương, thanh âm mang theo chút lười biếng, nội dung mạnh mẽ lại làm cho người ta cảm thấy kinh hoảng, nhưng sức mạnh trong đó làm người ta không thể nói tiếng không.“Liệt, tức khắc về đế đô, nhờ cha ta vào cung cầu thánh trì kim liên.”
“ Tuân mệnh.” Ngoài phòng một ám vệ nháy mắt biến mất.
“Quận chúa...... Người không thể xảy ra chuyện, nếu không Tố Ngôn cũng không sống nổi.” Tố Ngôn nhận được tin tiểu thư trúng, thiếu chút nữa tự sát tạ tội, nhưng hiện tại không có nàng, quận chúa không có người chiếu cố. Chỉ có thể là canh giữ ở trước mặt quận chúa, đợi cho quận chúa tỉnh lại.
“Quý Phú, dẫn nàng ta đi!” Tiết Thiếu Thần thấy Tố Ngôn khóc nỉ non, trên trán bắt đầu nhăn lại, thanh âm của nha hoàn quá lớn sợ ảnh hưởng nữ tử trong lòng nghỉ ngơi.
“Vâng.” Quý Phú lập tức nghiêm túc trả lời.“Tố Ngôn cô nương xin đi cùng nô tài.”
Tố Ngôn đôi mắt đỏ ửng lắc đầu, giọng nói khàn khàn khóc nức nở:“Ta không đi! Ta muốn ở cùng quận chúa nhà ta.”
Tiết Thiếu Thần nhìn Tố Ngôn không chịu đi, ánh mắt gần như tối lại, hung hăng trừng mắt nhìn Phú Quý, lạnh lùng nói:“Đem nàng ta mang xuống! Tìm người coi chừng nàng ta!”
Thấy âm thanh Tố Ngôn dần biến mất, Tiết Thiếu Thần đem mặt mình dán vào trán nóng rực của Hoắc Hạm Yên nhắm mắt lại, che đi điên cuồng trong ánh mắt.