Chương 5 : Hạm Yên trúng độc
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng thanh nhã mát rượi bao trùm mặt đất, trong hoa viên ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng ếch kêu đứt quãng ở hồ nước.
Nghĩ tới việc ngày mai phải rời khỏi Lý thành trở lại kinh thành, bỗng giật mình nhớ đến gương mặt của Tiết Thiếu Thần vào ban ngày, khuôn mặt trong đầu dần dần hiện ra ở trước mắt, Hoắc Hạm Yên đưa ngón tay ra đυ.ng một cái chợt giật mình phát hiện ra trước mặt mình không có gì cả, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua màn che chiếu lên người nàng. Bỗng nhiên phát hiện bộ dáng này của mình thật sự là quá mức si ngốc, nhét đầu mình vào trong chăn gương mặt nhuộm một tầng đỏ ửng.
3 năm...... Mình chỉ có 3 năm tuổi thọ, không biết 3 năm sau sẽ như thế nào? Chết vì bệnh như trước kia còn định mệnh kiếp này là thế nào ?
Sáng sớm ngày thứ hai Hoắc Hạm Yên mang theo Tố Ngôn đi thẳng tới đế đô, đến ngoại ô Lý Thành, Hoắc Hạm Yên kìm dây cương thả tốc đọ chậm lại, ngửa đầu nhìn chăm chú đám mây trắng trên rời, do dự một lát rồi nói với Tố Ngôn :“Tố Ngôn.. Chúng ta đi vòng qua Hàm châu trở về đế đô.”
“Quận chúa, chẳng lẽ người muốn đi du ngoạn sao ~” Tố Ngôn nghe vậy cười híp mắt như vầng trăng khuyết.
Du ngoạn? Hoắc Hạm Yên cười trào phúng, mình không có khả năng làm được chuyện đó.
Theo tư liệu lịch sử ghi lại, Hàm châu mấy trăm năm trước từng là hoàng thành của một quốc gia giàu có, không biết nguyên do vì sao, tất cả các tư liệu năm đó đều được 3 nước thống nhất tiêu hủy.
Bằng chứng lưu lại chỉ có ở bên trong Viên quốc phía ngoại ô của Hàm Châu.
Lúc nhỏ Hoắc Hạm Yên từng nghe kể nhiều về nhiều truyền thuyết trong dân gian, chủ nhân của Viên quốc là người họ Quan, từng là một vị tướng quân dũng cảm thiện chiến, uy danh hiển hách, chưa từng thất bại. Thậm chí hàng năm trước biên quan đều có thể nghe thấy tiếng trống trận vang lên như sấm, làm cho người ta không nhịn được mà nảy sinh cảm xúc bái phục. Viên quốc năm đó lấy họ Quan làm quốc họ, tới nay trong Viên quốc họ Quan vẫn như cũ chiếm số đông, hàng năm thần dân Viên Quốc đều làm lễ cũng bái cầu cho biên thành ổn định, dân chúng an cư.
Tử Trúc Lâm ở ngoại ô Hàm châu chính là thánh địa trong lòng người dân ở Càn quốc, nghe nói Tử Trúc Lâm từng tồn tại hai vị có tài trị quốc đứng đầu thiên hạ ở đây, trong đó một chuyện ít được nói tới nhưng theo truyền thuyết thì hai con người đứng đầu thiên hạ đó có võ nghệ trác tuyệt, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thông kim bác cổ, cầm kỳ thư họa, hành quân bày trận không chỗ nào không rõ, họ từng đem tuyệt học cả đời của mình khắc trong một bộ bích hoạ(*) ở sơn trang Tử Trúc Lâm , người nào có duyên có thể lấy được ,nhất định sẽ định quốc an bang, chống giặc ngoại xâm.
Bức tranh bằng đá
Nhưng Tử Trúc Lâm có kỳ môn độn giáp trấn thủ, người bên ngoài không vào được. Năm đó một vị đế vương của Tam hợp quốc từng vì cầu bức bích họa bằng đá, mà phái binh đốt Tử Trúc Lâm, đại hỏa thiêu mấy ngày mấy đêm, đem Tử Trúc Lâm phá huỷ toàn bộ cũng không có được bức họa phải ôm thất vọng rời đi.
Ba trăm năm sau, tân đế nước Tấn mới đăng cơ, bên ngoài có ngoại xâm bên trong có nịnh thần cầm giữ triều chính, quốc gia đứng trên bờ sinh tử tân đế tự đi ra ngoài cung đến Tử Trúc Lâm, triệu tập thổ phỉ chung quanh đem Tử Trúc Lâm xung quanh đào bới, rốt cục ở ao hoa sen lấy được một khối bạch bích rách nát từ trong bùn, từ đó không đến 10 năm, Tấn võ đế tiêu diệt địch quốc quấy nhiễu, quét sạch triều đình. Sách Võ đế có ghi lại: Đế vị do trời, mệnh quốc do thánh.
Từ đó điển cố về triều đại thần thanh này liền truyền lưu, nhưng Hoắc Hạm Yên đối với sự tồn tại của điển cố cực khinh thường, tuy nói Tấn quốc là một vị minh quân hiếm có, nhưng dắt thổ phỉ đào xới tìm bảo vật lại mang danh là triều đại thần thánh, cũng không biết xấu hổ. Tư liệu lịch sử đối việc này ghi cực ít, ngẫm nghĩ lại cũng biết, thổ phỉ đều là coi tiền như mạng người, tấn võ đế sớm miệng cọp gan thỏ, lại có thể trốn khỏi đế đô mang theo bao nhiêu vàng bạc, hơn phân nửa là cùng đạo tặc hợp mưu,bên trong chắc là dùng thủ đoạn đoạt ngọc bích đi! Nay bao người muốn có công danh người hoặc là nhân vật chi sĩ nổi tiếng đều noi theo điển cố làm tấm gương, hy vọng khi đến được thánh nhân phù hộ cùng chỉ điểm.
Thật sự là vô sỉ làm cho người ta cảm thấy, không chịu nổi.
Trải qua hơn nửa ngày, ánh nắng chiều tại chân trời bắt đầu hiện ra. Đứng ở ngoài ngoại ô Hàm châu Hoắc Hạm Yên ghìm ngựa nhảy xuống, đem ngựa giao cho Tố Ngôn dắt sang bên cạnh ăn cỏ. Dừng ở xa xa nhìn tường thành Hàm châu, đối nàng mà nói này đều không phải là đi hành hương, cũng không phải đi thăm thú. Nơi này là địa phương mà nàng lưu luyến 10 năm, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều quen thuộc, đi vào nơi này, giống như trở lại mấy ngày trước, cùng phu quân ngày ngày ra sa trường gϊếŧ địch. Ngày đó tiêu điều nay lại phồn thịnh biết bao, nhớ tới phu quân ngày đó và so sánh lại hôm nay, thật sự là làm cho người ta thổn thức không thôi.
Đột nhiên thấy bước chân nghiêng ngả do ma sát tạo tiếng vang, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên nhịn đau, truyền vào tai Hoắc Hạm Yên.
Hoắc Hạm Yên cẩn thận lấy trường tiên trên yên ngựa, thận trọng đi về phía trước vài bước, chỉ thấy một người thân đầy máu là binh sĩ nằm trên bụi cỏ dại che giấu thân hình, máu trên người hắn thấm đỏ cả bãi cỏ, cả người hắn tựa hồ che kín vết đao, có mấy chỗ như muốn hỏng, y phục trên người cũng đã muốn là rách không chịu nổi.
Theo bụi cỏ nhìn ra xa, bên trên cỏ lan ra một vết máu thật dài, nhìn ra được người này lúc chạy trốn mất quá nhiều máu, Tố Ngôn ở phía sau Hoắc Hạm Yên cũng chạy đến, thấy người trên đất, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng, may mắn lý trí còn tỉnh, lập tức lo lắng tới gần Hoắc Hạm Yên.
“Quận chúa...”
Hoắc Hạm Yên phục hồi tinh thần, lập tức đi đến nâng binh sĩ dậy, sờ trán hắn nóng rực, nếu trì hoãn không cầm máy chỉ sợ khó giữ được mạng.“Này, này?”
“Cứu mạng...... Cứu......” Nằm trên mặt đất, binh sĩ cảm giác mình được ai đó nâng dậy. Ánh mắt có chút mê man nhìn hình dáng Hoắc Hạm Yên. Như người lạc trong xa mạc nhìn thấy ốc đảo. Nắm cổ áo Hoắc Hạm Yên gắt gao không chịu buông tay, ý chí cường đại muốn sống làm cho hắn ở lúc gần hôn mê cũng không quên cầu cứu.
“Quận chúa!” Tố Ngôn mấy ngày gần đây tựa hồ bị hành vi quận chúa biến thành ngây ngốc, cuống quít tiến lên giúp quận chúa đỡ người.
“Mau dẫn hắn vào trong thành tìm đại phu.” Xem bộ dáng trọng thương của người này nếu là trì hoãn nữa đi chỉ sợ tánh mạng khó giữ được.
Tố Ngôn đang muốn giúp, chợt có vài người tay cầm đao dính máu mặc áo đen chạy tới, Hoắc Hạm Yên lập tức nắm chặt trường tiên. Không lâu sau hắc y nhân liền đứng ở trước mặt bọn họ, nhìn hành động của họ, đều là cao thủ, hơn nữa tựa hồ cũng là vì tiền gϊếŧ người.