Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông

Chương 50

Anh hùng không chịu thiệt thòi trước mắt, lỡ như gây ra động tĩnh lớn, lấy thân phận tạm thời hiện giờ của cô, suy cho cùng người chịu thiệt vẫn là cô.

Nếu bọn họ chướng mắt 200 đô la này, vậy thì tất nhiên cô chỉ có thể chạy.

Nhưng mà những người này rõ ràng cũng có kinh nghiệm phong phú, một đám người chia nhau ra đứng ở những phương hướng khác nhau, dường như đã chặn lại tất cả đường đi của cô, cô có chắp cánh cũng khó thoát.

Diệp Thiên Hủy thấy vậy thì thở dài, đưa tay móc túi tiền ra, sau đó mới nói: "Nếu như vậy thì số tiền kia đưa hết cho các anh vậy, tôi dùng tiền mua lại sự yên bình cũng được mà nhỉ?"

Tên côn đồ thấy vậy thì nở nụ cười: "Người thức thời mới là trang tuấn kiệt!”

Diệp Thiên Hủy gật đầu, sau đó móc ra một xấp tiền trong túi ra, trong nháy mắt kia khi vừa móc ra thì mạnh mẽ tung ra đằng sau những tên côn đồ kia.

Đám côn đồ kia chỉ thấy xấp tiền mặt màu sắc rực rỡ đang bay đầy trời, lúc này vội vàng đi nhặt lấy.

Lúc này Diệp Thiên Hủy lại đột nhiên nhảy lên, thừa dịp bọn họ chưa kịp chuẩn bị, vèo một tiếng vọt ra ngoài từ giữa hai người.

Những người này bị bất ngờ, không kịp phòng bị, đợi đến khi nhìn kỹ lại mới phát hiện thứ đang nắm trong tay vậy mà lại là mấy tờ giấy quảng cáo màu sắc rực rỡ, thoáng chốc trở nên giận dữ, vội vàng đuổi theo!

Diệp Thiên Hủy không dám dừng lại, co cẳng chạy như điên về phía trước, bởi vì cô muốn chạy tới Hồng Kông nên thật ra cũng đã tốn công để luyện tập, mỗi sáng sớm đều phải dậy chạy bộ, nếu không thì cô cũng không có khả năng có thể lực bơi qua bến cảng kia.

Nhưng vấn đề là những tên côn đồ kia cũng không phải là người ăn chay, bọn họ rõ ràng đã làm loại buôn bán này hằng ngày, vả lại vô cùng quen thuộc đối với đường đi nước bước của nơi này.

Diệp Thiên Hủy buộc phải chịu thiệt thòi này, tuy rằng cô cũng nhìn qua địa hình, nhưng chưa từng nghĩ sau khi đi qua tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau kia lại vô tình quẹo đến một góc đường, bên kia là mấy quán nhỏ của người bán hàng rong đang trải rộng, khắp nơi đều có người đang gánh hàng nặng và giỏ xách trong các cửa hàng tạp hóa!

Chạy loanh quanh trên con phố kiểu này, cô khó tránh khỏi đυ.ng phải họ, khiến một nhóm người bất mãn, tuy nhiên những tên côn đồ nguy hiểm phía sau cô đã quen đường phố nên vội vàng đuổi theo.

Diệp Thiên Hủy không có cách nào, cô biết nếu thực sự đánh nhau, đối phương có vũ khí, cô chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

Đối phương cướp tiền cũng thì thôi, cô là con gái chân yếu tay mềm, nói không chừng đối phương còn trói cô lại nữa, sao cô có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy!

Trong lúc cô đang chạy, chỉ thấy phía trước là một nhà thờ nào đó, dọc theo bậc thang đi lên núi kín mít, không nhìn thấy phía trên.

Nhìn thấy người phía sau vẫn đang đuổi theo, cô chỉ có thể cố gắng bò lên.

Ai ngờ mới vừa leo lên bậc thang kia thì thấy một bóng dáng xuất hiện, người nọ kéo cô qua một bên: "Đi theo tôi!"

Cô không kịp kinh ngạc, theo người nọ quẹo một cái, lại quẹo qua một bên rồi tới một tiệm thuốc, tiệm thuốc kia treo bảng hiệu bằng chữ phồn thể cũ kỹ, bên cạnh có một cánh cửa dường như đã sắp rơi xuống.

Người nọ nắm cổ tay cô trực tiếp kéo cô ra sau cánh cửa kia.

Bên ngoài trên cầu thang đã truyền đến tiếng thét to cùng tiếng bước chân, những tên côn đồ kia luôn miệng hô đừng chạy!

Diệp Thiên Hủy ổn định lại hơi thở của mình, ở trong tiếng thét của những người đó, cô giương mắt nhìn qua.

Người trước mắt có thân hình cao gầy, cao hơn cô một cái đầu, tầm mắt lướt qua áo sơ mi xanh đang được cài vào một cách vội vàng, cô thấy được một khuôn mặt hơi quen mắt.

Cô nhớ ra người đàn ông này, người thanh niên mà cô đã nhìn thấy khi cô rời khỏi căn phòng ngày hôm đó.

Những tên côn đồ kia cũng chạy lên bậc thang, bọn họ không nhìn thấy Diệp Thiên Hủy, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, còn lớn tiếng thét to: "Thấy mày rồi, mày cho rằng trốn ở nơi đó thì bọn tao không tìm thấy mày sao!"

Đối với việc cố làm ra vẻ thế này, Diệp Thiên Hủy còn không thèm để ý tới.

Tên côn đồ nhìn chung quanh một phen, không thấy bóng người, mắng vài tiếng trong miệng rồi dẫn theo người tiếp tục đuổi theo.

Đợi cho đến khi bước chân của bọn họ đã đi xa, hai người mới từ chỗ núp đi ra.

Thanh niên kia thấp giọng nói: "Trước hết phải rời khỏi nơi này, mất công bọn họ lại quay về đây.”

Diệp Thiên Hủy gật đầu, vì thế hai người nhanh chóng rời đi, đi tới một đường phố phồn hoa khác, bên này rộn ràng nhốn nháo đều là người, thoáng chốc có cảm giác an toàn hơn nhiều.