Hiện tại Diệp Thiên Hủy đã biết được rõ ràng, nếu như cô trở về, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới Diệp Văn Nhân và vị trí cô chủ của nhà họ Diệp này.
Mà hôn nhân giữa nhà họ Diệp và nhà họ Cố, rõ ràng là nhà họ Diệp có ý muốn trèo cao với nhà họ Cố. Nếu như vậy, sự xuất hiện của cô chính là sỉ nhục nhà họ Cố, khiến nhà họ Diệp phải mất thể diện trước mặt nhà họ Cố.
Nói cách khác, sự xuất hiện của cô sẽ tổn hại đến lợi ích của nhà họ Diệp, có thể làm cho nhà họ Diệp trở thành trò cười. Nói như vậy cũng có thể hiểu được sự lạnh lùng của nhà họ Diệp dành cho cô.
Trong mắt một dòng họ giàu có như nhà họ Diệp, một em gái phương Bắc tới từ một đại lục như cô tất nhiên chẳng là cái thá gì, cháu gái mà bọn họ vẫn luôn nuôi nấng cẩn thận mới là có ích nhất.
Cô theo bản năng mà cảm thấy không thích Diệp Văn Nhân kia, không đáng để cô phải ưỡn mặt lại gần, ngược lại còn bị người ta soi mói.
Về phần cha ruột của cô…
Cô ngược lại có thể bí mật thử xem làm sao để liên lạc được, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, nếu ông ta có thể có một chút tình cảm với mình, nhìn thử thái độ của ông ta, nhận hoặc không nhận, tốt xấu gì cũng tìm được một ít chỗ tốt, cũng không phải chuyện xấu gì.
***
Ngày hôm sau Diệp Thiên Hủy thức dậy rất sớm, trước hết quan sát bốn phía xung quanh không có người, lúc chỗ mở cược vừa mở thì cô là người đầu tiên đi vào.
Cô trúng một giải độc đắc của Tam Bảo, hai giải an ủi của Tam Bảo, sau khi ông chủ của điểm cá cược xác nhận xong thì liên tục nói chúc mừng: "Chúc mừng chúc mừng nha!"
Chúc mừng xong, ông ta nhanh chóng tính toán tỷ lệ đặt cược cho Diệp Thiên Hủy, bởi vì lần này "Nhẹ Nhàng Như Chim" ít được chú ý nên rất ít người chọn theo lựa chọn này của Diệp Thiên Hủy, tỷ lệ đặt cược cũng vì vậy mà cực kỳ cao, thậm chí lên tới 1 chọi 93.
Tuy rằng trong 300 đô la Hồng Kông chỉ có một phần tám là được thưởng chính thức, nhưng bởi vì tỷ lệ đặt cược cao nên tiền lời vẫn vô cùng nhiều, vả lại còn có thể kiếm thêm từ hai giải an ủi.
Sau một phen tính toán, cô có được số tiền thưởng gấp 13,5 lần, sau khi ông chủ của điểm đặt cược tính toán cho cô xong, cuối cùng đổi ra gần 4000 đô la Hồng Kông.
Đổi tiền thưởng xong, tất nhiên ông chủ cũng rất vui vẻ, liên tục chúc mừng cô, lại hỏi cô có muốn tiếp tục đặt cược hay không.
Lúc này những người khách khác cũng đều lục tục tới cửa, mọi người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Diệp Thiên Hủy.
Diệp Thiên Hủy không muốn gây chuyện thị phi, lúc này từ chối, đương nhiên không dám đặt cược tiếp, cất 4000 đô la Hồng Kông kia xong thì đi ra ngoài.
Cô còn muốn tiếp tục đặt cược nhưng tuyệt đối sẽ không tiếp tục ở điểm đặt cược này, trên thực tế thì hiện tại cô cũng đã có kinh nghiệm, lần sau lúc đặt cược còn chia ra để đến vài điểm đặt cược, phân tán ra như vậy cho dù mình kiếm được tiền thì cũng sẽ không khiến cho người ta chú ý quá nhiều.
Ai biết mới vừa đi ra khỏi điểm đặt cược, cô đã bị người ta ngăn lại, đứng ở trước mặt cô chính là mấy tên côn đồ.
Diệp Thiên Hủy nhìn qua, hai người đi đầu kia rất quen mắt, mấy ngày hôm trước đã gặp rồi, rõ ràng là mấy ngày hôm trước đã theo dõi, bây giờ là chính thức tới cửa đòi tiền.
Bọn họ có người mặc áo phông Hawaii màu sắc rực rỡ, tóc vuốt đầy keo, trên người lộ ra hình xăm, trong miệng ngậm thuốc lá, có người còn mang theo dây xích kim loại, dù sao cũng là bộ dáng không đứng đắn, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì.
Bọn họ ngăn Diệp Thiên Hủy lại, nghiêng đầu đánh giá một phen, sau đó cười nói: "Em gái xinh đẹp, cô trúng thưởng rồi, kiếm lớn rồi đúng không?"
Vẻ mặt Diệp Thiên Hủy bình tĩnh: "Đúng vậy, kiếm lớn rồi.”
Nói xong, cô móc hai tờ 100 đô la Hồng Kông từ trong túi ra: "Trúng rồi, chỗ này có vài con cá đỏ, tôi mời các anh uống rượu, mong các anh vui lòng nhận cho.”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Diệp Thiên Hủy có thể đối phó với Lý Tam, cũng có thể đối phó với một cái giò heo muối, nhưng mà kết thành đàn như vậy, cô không muốn cứng rắn với bọn chúng.
Từ trước đến giờ điều mà cô biết rõ nhất chính là co được dãn được.
Ai biết cái áo sơ mi hoa kia lại cười một tiếng: "Lần này chắc là cô kiếm được không ít nhỉ, hai con cá đỏ mà cô đã muốn chặn miệng của bọn tôi lại à?”
Nói xong, những người này đi về phía trước, bảy tám tên bặm trợn bao vây cô.
Diệp Thiên Hủy bình tĩnh như thường, nhanh chóng quan sát vị trí của mấy người này, suy nghĩ kế hoạch chạy trốn kế tiếp ở trong lòng.
Đám người này chắc có lẽ cũng đều là những người biết đánh đấm, nói không chừng còn có súng trong tay, nếu như là mình của đời trước đánh nghiêm túc với những người này, tất nhiên là cô sẽ không thèm nhìn tới, nhưng mà đời này còn chưa có luyện võ, về mặt thể chất sẽ có khác biệt.