Trong lúc cô đang xem, Cố Thời Chương lại nói: "Nếu cô vẫn không tin, vậy tôi sẽ đưa cho cô chiếc đồng hồ này, thế chấp cho cô."
Vừa nói, anh vừa tháo đồng hồ ra khỏi cổ tay, đưa cho Diệp Thiên Hủy: “Đồng hồ này của tôi rất đắt tiền, tôi mua nó ở Thụy Sĩ, tốn mất một tháng lương đó. Cô có thể dùng cái này để bắt tôi làm con tin.”
Diệp Thiên Hủy liếc nhìn đồng hồ, đại lục cũng có những chiếc đồng hồ nhập khẩu rất đắt tiền, cô có thể cảm nhận được chiếc đồng hồ này nhất định đắt hơn tất cả những chiếc đồng hồ mà cô từng thấy qua trước đó.
Cô trả lại bảng tên cho Cố Thời Chương: "Anh không tố cáo tôi, tôi cũng không làm khó anh. Anh để tôi lấy đồng hồ của anh là muốn hãm hại tôi làm cướp hay gì? Hiện giờ tôi đã biết tên anh rồi, nếu anh dám tiết lộ dù chỉ một chữ… Hừ, anh yên tâm đi, sau này nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Trong mắt Cố Thời Chương mang theo ý cười, anh cực kỳ “ngây thơ vô số tội” nói: "Cô đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy chứ, hay là tôi lập lời thề sẽ không tố giác cô, được không?"
Diệp Thiên Hủy trong lòng hừ một tiếng. Cô luôn cảm thấy anh rất kỳ quái, chính là một con hổ biết cười, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm.
Có điều anh đã nói như vậy rồi, cô cũng không quan tâm nữa, dù sao nếu anh gây ra tiếng để báo động, cô có thể nhanh chóng bỏ chạy.
Cố Thời Chương nói thêm: "Tôi hiểu, cô chỉ lẻn vào xem đua ngựa kiếm tiền thôi. Tôi hiểu được chuyện này mà, nếu cô cần tôi có thể giúp cô giới một công việc. Tôi thấy cô hiểu biết nhiều về đua ngựa như vậy, cô có thể phát huy sở trường của bản thân đấy, chẳng phải sẽ tốt hơn là lẻn vào trường đua ngựa rồi cứ thấp thỏm lo lắng như này sao?"
Diệp Thiên Hủy không mấy tin tưởng Cố Thời Chương, cô cảm thấy người này tuyệt đối không phải người có thể dễ dàng đối phó. Anh nhất định có tâm tư sâu xa, chẳng qua lại không có ác ý gì.
Có điều nếu anh đã nói như vậy, cô đương nhiên là thuận thế thăm dò rồi: “Ồ, anh thấy tôi phù hợp với công việc gì?"
Cố Thời Chương: "Tôi không biết, nhưng tôi có thể tìm được một công việc ở trường đua ngựa mà đúng không?”
Diệp Thiên Hủy: "Ồ, anh là nài ngựa, vậy nài ngựa là làm gì thế?”
Cố Thời Chương cười giới thiệu: “Chính là người cưỡi ngựa đó.”
Anh lại nói thêm: “Cô không cần lo lắng tôi sẽ tố giác cô đâu, bởi vì tôi không thuộc sự quản lý của bộ phận chuồng ngựa ở đâu, hay nói cách khác là chuồng ngựa ở đâu không liên quan gì đến tôi. Tôi là một nài ngựa tự do, theo Long Quang từ nước Anh trở về.”
Diệp Thiên Hủy nghi hoặc: "Theo Long Quang trở về?"
Cố Thời Chương: "Đúng vậy, tôi chịu trách nhiệm cụ thể về việc huấn luyện và điều chỉnh tình trạng hàng ngày của Long Quang. Công việc hàng ngày của tôi đại khái dựa trên yêu cầu cưỡi ngựa của huấn luyện viên. Tôi đưa Long Quang ra ngoài tập thể dục buổi sáng, sau đó đến trường đua để thi đấu chính thức. tham gia huấn luyện. Tôi nói thế cô hiểu được mà nhỉ? Cho nên đợi sau khi Long Quang hồi phục lại bình thường rồi thường thì tôi sẽ rời đi. Việc quản lý hay kinh doanh ở trường đua ngựa không liên quan gì đến tôi cả."
Diệp Thiên Hủy hiểu được một chút, huấn luyện viên chuyên huấn luyện ngựa, nài ngựa chuyên cưỡi ngựa, mà Cố Thời Chương là nài ngựa ngoài biên chế nhân viên, chỉ theo hưởng ké Long Quang thôi.
Cố Thời Chương mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng thân thiện: "Sau này nếu cô có hứng thú, có thể đến gặp tôi. Ngoài ra, nếu cô cần xem ngựa, cũng có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cô đi vào bất cứ lúc nào, mặc dù leo tường cũng xem như hỗ trợ cô rèn luyện thể lực một chút nhưng nếu có người nhìn thấy thì trông cũng không ổn, đúng không? "
Diệp Thiên Hủy: "Có đạo lý."
Cố Thời Chương: "Bây giờ tôi dẫn cô đi xem những con ngựa khác nhé, cô có muốn xem không? "
Diệp Thiên Hủy nghe vậy, tự nhiên cảm thấy anh quá tốt bụng rồi.
Cô cảm thấy thường những người không có việc gì mà tỏ ra ân cần; không phải gian cũng là trộm, hoặc là có mưu đồ xấu xa nào đấy.
Nhưng cô không nói gì, ngược lại cô muốn từng bước xem thử người đàn ông này giở trò gì đây, cùng lắm thì cô đấm anh mấy đấm thôi.
Thế là cô gật đầu: "Được ạ!"