Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông

Chương 32

Nếu con ngựa thuần chủng này có thể đạt được tốc độ kia thì có nghĩa là con ngựa thuần chủng đó đã vượt qua ngựa Đại Uyên mà nước Đại Chiêu từng tự hào.

Cố Thời Chương nhẹ nhàng gãi đầu ngựa, hiển nhiên là cu cậu rất hưởng thụ, thậm chí có chút phê pha mà nhắm mắt lại.

Anh mỉm cười nói: "Đúng vậy, nghe nói giới y học đã tiến hành nghiên cứu giải phẫu trên ngựa thuần chủng của Anh, người ta phát hiện ra rằng chúng có hệ thần kinh nhạy cảm, lỗ chân lông trên da khô và to--"

Nói xong, anh nhìn về phía Diệp Thiên Hủy: "Thể trọng của chúng nặng ước chừng 450kg, nhưng trái tim lại nặng 8kg."

Diệp Thiên Hủy gật đầu: "Con ngựa này có đôi mắt to, chứng tỏ trái tim cũng rất lớn."

Phải biết rằng có năm cách nhìn ngựa, đó là từ tai nhìn gan, từ mũi nhìn phổi, từ mắt nhìn tim, từ bụng nhìn thận, từ vùиɠ ҡíи nhìn lá lách. Đây chính là kỹ thuật “Nhìn từ ngoài biết bên trong.”

Trong “Mã Kinh” có nói qua, muốn biết tim ngựa có lớn hay không thì hãy nhìn vào mắt ngựa, nếu mắt to thì tim sẽ lớn, nếu tim lớn thì sẽ mạnh mẽ không sợ hãi, mắt đầy đủ tức là ngựa khỏe mạnh ngày qua ngày, xét theo ngũ quan thì con ngựa này quả thực rất hiếm.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng con ngựa thuần chủng này tập trung vào sức bùng nổ . Sức bùng nổ mạnh song chưa chắc có thể kéo dài được lâu, nếu cưỡi đường dài vẫn cần chú ý đến sức bền và sức chịu đựng.”

Từ điểm này mà xem thì Xích Nhạn của Đại Uyên đương nhiên vượt trội hơn con ngựa thuần chủng Anh này.

Cố Thời Chương lắng nghe, không khỏi nhìn Diệp Thiên Hủy với vẻ ngưỡng mộ: "Có vẻ như cô Diệp có rất nhiều hiểu biết về nghệ thuật xem ngựa."

Diệp Thiên Hủy cũng không giấu giếm: “Tôi chỉ biết một chút thôi, kỳ thật tôi đến làm việc ở trường đua ngựa này là vì tôi rất hứng thú với ngựa, tôi muốn xem nhiều hơn, thu thập thêm nhiều kiến

thức.”

Cố Thời Chương hơi nhướng mày: "Cô muốn chọn vài tuyển thủ hạt giống để đặt cược đúng không?”

Diệp Thiên Hủy không hề xấu hổ khi được nói ra cảm xúc thật của mình, cô thẳng thắn thừa nhận: “Tôi đang thiếu tiền nhưng lại không có nhiều tài lộ, nên đương nhiên là muốn đánh cược. Dù sao mọi người đều đang cá cược, có thêm một tôi nữa thì cũng không ảnh hưởng gì.”

Cố Thời Chương mỉm cười nhìn Diệp Thiên Hủy: "Cho nên cô là lén leo tường lẻn vào đây, không phải là nhân viên ở đây phải không? "

Diệp Thiên Hủy nghe vậy, nhìn về phía ánh mắt của anh, đôi mắt đen của người đàn ông rơi vào bóng tối trong chuồng ngựa, khiến nó trông không rõ ràng và khó phân biệt.

Cô cười nói: “Đúng vậy, tôi chính là trèo tường lén vào đó, sao hả, anh định tố giác tôi à?”

Lúc Diệp Thiên Hủy nói câu này, trong lòng cô đã nghĩ: Nếu anh dám gật đầu nói đúng, vậy thì tui sẽ đánh anh hai đấm cho xỉu tại chỗ luôn.

Mặc dù trông anh giống Thánh thượng thật đấy, song nếu tui đánh anh thật thì vẫn có cảm giác khi quân phạm thượng.

Nhưng mà... Thôi kệ đi, dù sao anh cũng không phải.

Cố Thời Chương nhìn bộ dạng thờ ơ của cô, sau một lúc im lặng, đột nhiên cười lớn: "Được rồi được rồi, cô đừng như vậy, cô như thế này sẽ khiến tôi cảm thấy cô muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu đấy.”

Diệp Thiên Hủy an ủi anh: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ không gϊếŧ người bậy bạ. Tôi không dễ dàng làm chuyện xấu đâu, cùng lắm thì tôi chỉ đánh cho anh xỉu thôi, để anh không báo người tới bắt tôi. Nếu như anh muốn lên tiếng gọi người đến, tôi đảm bảo anh sẽ gục trước khi đồng bọn của anh tới đấy. Anh có muốn đánh cuộc thử không?”

Cố Thời Chương: "Không phải, tôi không đánh cược, tôi tin tưởng cô, cũng không muốn tố giác cô."

Anh mỉm cười thở dài: “Tôi chỉ là một nài ngựa, cô có thể lẻn vào nhìn xem. Chỉ cần không gây ra thiệt hại gì thì đó không phải việc của tôi, phải không?”

Diệp Thiên Hủy: "Thật sao?"

Cố Thời Chương lấy từ trong túi ra một tấm bảng tên đưa cho Diệp Thiên Hủy: "Tôi đưa cái này cho cô được không? Cô xem nè, đây là tên và chức vụ của tôi.”

Diệp Thiên Hủy nhận lấy, nhìn qua, là ảnh CMND của Cố Thời Chương, cô ngước mắt lên kiểm tra so sánh, quả nhiên là anh.

Tên và chức vụ của anh được ghi chú bên dưới bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung phồn thể, tên tiếng Trung của anh là Cố Thời Chương, còn tên tiếng Anh của anh là Modesta, bên dưới viết rằng anh là một nài ngựa.