Liễu Tiên Bạch

Chương 5: Mê sảng

Lúc Liễu Tiên Bạch mang theo đồ vật vơ vét được từ đám đồ đệ trở lại động phủ chuẩn bị nghiên cứu, Lâm Văn Nghệ cũng mới vừa tới nhà bà ngoại.

Trên đường cô đã thăm tình huống bà ngoại từ cậu cả, cậu cả nói, bà ngoại đã không thoải mái hơn nửa tháng, buổi tối ngủ không ngon, ban ngày không có khẩu vị, gần như cả ngày cũng không ăn cái gì, còn nói mê sảng.

Vấn đề là mang bà tới bệnh viện trấn trên kiểm tra, cũng không kiểm tra tật xấu gì, hỏi bà có không thoải mái ở đâu hay không, bà cũng không cảm thấy chỗ nào không thoải mái, còn nói bản thân rất tốt.

Nhưng mà bọn họ vẫn không quá yên tâm, quyết định tiếp tục quan sát, nếu còn như vậy, sẽ mang bà tới bệnh viện thành phố thăm khám.

Cô hỏi cậu cả, bà ngoại nói mê sảng cái gì, cậu cả lại chỉ thở dài, dùng giọng điệu một lời khó nói hết trả lời cô, đợi cô trở về nhìn thấy bà ngoại sẽ biết.

Lúc ấy Lâm Văn Nghệ còn nghĩ, lần này hẳn là tình trạng bà ngoại vô cùng nghiêm trọng, không trách cố ý gọi điện thoại cho nhà cô, bảo nhà cô có rảnh thì tranh thủ trở về thăm, cũng may mắn lần này cô vội vã chạy về.

Nhưng mà, khi cô cùng cậu cả đi vào nhà chính, nhìn thấy bà ngoại đợi cô đang bưng chiếc tẩu hút thuốc, ngồi trên ghế bành, ngâm nga một giai điệu, cô gần như chết đứng.

Nhìn cái người mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn này! Cô cũng không thể so sánh được! !

"Ồ—— Tiểu Nghệ, cháu tới rồi." Bà ngoại thấy cô đến, cười cười vẫy tay với cô, "Nhanh tới đây cho bà ngoại nhìn xem!"

Lâm Văn Nghệ mang theo một loại tâm tình bị lừa dối cười đi qua, ngọt ngào gọi một tiếng, "Bà ngoại."

"Ôi..." Bà ngoại lôi kéo tay của cô, nhìn trái xem phải, "Hai năm không gặp, quả nhiên là càng ngày càng mặn mà, không trách có người tới cửa bàn chuyện hôn nhân với bà."

"? ? ?" Lâm Văn Nghệ nghiêng đầu, đầy dấu chấm hỏi (???).

Cậu cả bên cạnh mím môi nhẹ gật đầu với cô, trên mặt là biểu lộ một lời khó nói hết.

Lúc này Lâm Văn Nghệ hiểu được, bệnh mê sảng này của bà ngoại...

"Đến đây, đừng đứng nữa, nhanh ngồi xuống, tàu xe cả ngày rồi mệt không?"

"Khục... Dạ, không mệt!" Lâm Văn Nghệ lúng túng ho khan vội vàng cười trả lời, bà ngoại ngồi xuống bên cạnh, "Đúng rồi bà, con nghe cậu cả nói, gần đây thân thể của bà không được tốt, là chỗ nào không thoải mái ạ?"

"Nghe bọn nó nói lung tung, bà ngoại của con rất khỏe mạnh!"

"..."

"Bà nói cho con biết, lúc trước dạ dày bà không phải vẫn luôn không thoải mái sao, còn có sỏi mật, bây giờ đều lành rồi! Đến cả bệnh cũ đau lưng cũng không còn nữa!"

Lâm Văn Nghệ liếc liếc cậu cả theo bản năng, thấy cậu cả im ắng thở dài quay đầu ra, vội vàng giả bộ tò mò hỏi: "Sao lành hay vậy ạ?"

Bà ngoại vừa định cất lời, như là nhớ tới cái gì, nhìn về phía cậu cả, "Bây giờ Tiểu Nghệ đã trở về, con cùng A Phượng nhanh dọn dẹp xong phòng kề, bây giờ đã mấy giờ rồi chứ."

Cậu cả rất muốn nói, không phải là ăn xong cơm tối đã dọn xong rồi sao, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi đi ra ngoài, dù sao người già đều như vậy, hắn biện bác với bà cũng không có ý nghĩa.

Cậu cả chân trước mới đi ra ngoài, bà ngoại lập tức ghè lại gần Lâm Văn Nghệ, giảm thấp thanh âm nói với vẻ bí ẩn: "Bà cố ý cho cậu cả con đi ra ngoài đấy, bọn nó cứ không tin bà, còn cứ nói bà bị mê sảng!"

... Đây không phải là đang mê sảng sao?

Lâm Văn Nghệ mím môi nhẹ khịt mũi, "Vậy, vì sao mấy người cậu cả không tin bà ạ?"

"Bởi vì chuyện lần này bà gặp được, rất kỳ ảo!"

"Chuyện đó... kỳ ảo đến thế nào ạ?"

"Con còn nhớ rõ năm con chín tuổi đến nhà bà chơi vào kỳ nghỉ hè, sau đó thì bỗng nhiên bệnh nặng một trận không?"

Lâm Văn Nghệ giật mình, bởi vì cô không chỉ nhớ kỹ, hơn nữa ký ức hãy còn mới mẻ, dù sao cô cũng thiếu chút nữa đã ngoẻo rồi!