Liễu Tiên Bạch

Chương 4.2: Đều...

"TV là được... Là..." Giảo Hoa Lâm muốn giải thích, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết phải hình dung như thế nào, gấp đến độ khoa tay múa chân, "Là, một cái đồ vuông vắn, giống như cái hộp, cắm điện vào là có thể xem."

Liễu Tiên Bạch nhìn thằng nhóc không lên tiếng, chỉ là lông mày vặn càng chặt hơn, rõ ràng không cách nào hiểu được thứ kia rốt cuộc là thứ gì trong định nghĩa của hắn.

Quá Thụ Dung nhìn không được nữa, "Sư phụ, mấy thứ này bây giờ chúng con cũng không thể giải thích rõ ràng được, nếu không con đi chuẩn bị cho người một cái, người xem là sẽ hiểu."

Liễu Tiên Bạch nghe xong, vừa định gật đầu, Giảo Hoa Lâm lập tức nói tiếp: "Không phải chỗ chúng ta có sao? Còn chuẩn bị cái gì?"

Lão Tam Quá Thụ Dung cùng Tiểu Thập Nhất Hồng Điểm Cẩm cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn.

"Các con có?"

"Đúng vậy, mấy năm trước con cùng Tam sư huynh nhìn thấy đồ mới lạ nên tìm về một cái, đúng rồi, còn có cái hộp gì tên là DVD, bỏ CD hình tròn vào, có thể xem, vô cùng thuận tiện!"

"Như vậy ư, vậy còn không nhanh để sư phụ đi xem một chút."

"Sư phụ mời —— "

Liễu Tiên Bạch vội vã đi mở mang kiến thức, bèn đứng lên đi ra bên ngoài, Giảo Hoa Lâm hấp tấp theo phía sau, duy chỉ có Quá Thụ Dung cùng Hồng Điểm Cẩm, thân thể hai người vẫn còn cứng đờ như trước.

Hai người bọn họ không chỉ cảm giác mùa xuân đã cách xa bọn họ, thậm chí mùa đông cũng buông xuống rồi...

Một lát sau, trong tiểu động phủ của ba đồ đệ ở phía sau núi, Liễu Tiên Bạch vẫn ngồi ở trước bàn đá, mà lần này ba đồ đệ đứng ở phía sau hắn.

Trên một bệ đá hình chữ nhật cách họ không xa, có một chiếc TV màu cũ với một chiếc DVD chạy bên cạnh.

Hình ảnh bên trong TV, một người phụ nữ toàn thân trần trụi đang bò quỳ trên mặt đất, hai tay nắm dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông đứng ở trước người cô, há miệng phun ra nuốt vào liếʍ láp, ở sau lưng cô, một người đàn ông khác đang mạnh bạo chọc vào tới tấp lỗ huyệt non mềm nhiều nước của cô...

Tiếng thở dốc, âm thanh rêи ɾỉ, âm thanh thân thể va chạm hòa với tiếng gió vù vù thổi vào động phủ, bầu không khí vô cùng quái dị.

Một lúc lâu sau, Liễu Tiên Bạch đưa tay vung lên về phía TV, hình ảnh đen lại, DVD cũng ngừng lại.

Trái tim của ba đồ đệ treo lên cổ họng, chợt nghe Liễu Tiên Bạch thở dài nói: "Quả nhiên là vô cùng thuận tiện."

"..."

"..."

"..."

"Nhưng mà... Các con cứ mãi xem những thứ này, sẽ có suy nghĩ chủ quan với con gái loài người hay không?"

Ba yêu quái cúi đầu không nói, mồ hôi lạnh bắt đầu từ trong sợi tóc thấm ra bên ngoài.

"Vi sư biết các con có tình kỳ, cũng chưa bao giờ từng phản đối các con song tu cùng đạo hữu bằng lòng giao hợp với các con, nhưng... người và yêu khác đường."

Liễu Tiên Bạch nói xong, xoay người nhìn về phía ba người, "Vi sư tu hành gần ba nghìn năm, thu mười một đồ đệ, lão Đại, lão Nhị, lão Tứ, lão Lục, lão Thất, hiện tại cũng đã là vị trí tiên ban, lão Bát, lão Cửu, đến cả lão Thập, trăm năm trước cũng đã hóa Giao, nhưng mà vi sư... Vẫn chỉ là một con yêu xà."

"Lần này vi sư định tìm tới tiểu thư Lâm gia, đó cũng là vì nhận chỉ điểm của đạo hữu Long Hổ Sơn, cô ấy rất có thể là người hữu duyên sẽ trợ giúp sư phụ Độ Kiếp, nếu không thì, vi sư cũng sẽ không vi phạm."

"Sư phụ..." Quá Thụ Dungngẩng đầu, "Chúng con biết rõ sự khó xử của người, chúng con cũng thừa nhận, ngẫu nhiên sẽ có một chút suy nghĩ như vậy đối với nữ tử loài người, nhưng thật sự chỉ là một chút suy nghĩ, chúng con không dám vi phạm..."

Liễu Tiên Bạch nhìn bọn họ, dừng một chút rồi nhấc tay phải lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn vèo một cái phụt lên ba ngọn lửa, sau khi ngọn lửa chập chờn hai cái, hóa thành ba con rắn nhỏ lớn bằng đầu ngón tay, chạy về phía ba con yêu quái.

Không đợi bọn hắn kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, con rắn nhỏ đã chui vào vai phải bọn họ, hóa thành một dấu vết màu đen hình con rắn.

"Chúng ta là thầy trò, có quan hệ n nhân quả, ngày vi sư Độ Kiếp sắp tới, không muốn xảy ra chuyện gì ở thời điểm này, xà linh sẽ theo dõi các con." Liễu Tiên Bạch nói xong thì đứng lên, "Còn có... vi sư sẽ mang hết mấy thứ đồ này, các con đi tìm một lần nữa đi."

Mang hết...

"..."

"..."

"..."