Liễu Phiêu Phiêu trước nay luôn coi thường Tống Kiều, ngay cả chuyện bỏ thuốc dâng Tống Kiều vào tay Hình Diêm cũng có công lao của cô ta.
Có điều cô ta không biết Hình Diêm là ai, cũng không biết anh trông tròn méo ra sao. Chỉ nghe nói trong bữa tiệc mừng năm mới ngày đó, có một ông chủ để mắt tới Tống Kiều, Liễu Phiêu Phiêu cũng có mặt tại bữa tiệc, trong trí nhớ của cô ta ở đó chỉ có những ông chủ lớn tuổi giàu có bụng phệ, đầu hói, béo núc ních mà thôi.
Liễu Phiêu Phiêu rất đắc ý, có người tìm tới cửa giúp cô ta xử lý Tống Kiều, cô ta cầu còn chẳng được.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện Tống Kiều bị những người đàn ông béo ú đó cưỡi lên, Liễu Phiêu Phiêu không khỏi cảm thấy sung sướиɠ, lòng đố kỵ là thứ rất đáng sợ, một đứa thấp hèn, tứ cố vô thân như Tống Kiều dựa vào cái gì để vượt mặt cô ta, mọi người xung quanh còn dám đặt hai người lên cùng bàn cân để so sánh?
Tống Kiều không xứng.
Nhìn bộ trang phục trên người Tống Kiều, cô ta đoán rằng ông chủ kia cũng chẳng thèm tiêu tốn cho cô bao nhiêu, để mẹ có thể nằm điều trị tại viện điều dưỡng cao cấp thế này, ắt hẳn cô phải thắt lưng buộc bụng lắm.
Liễu Phiêu Phiêu vô cùng đắc ý: “Sao vậy? Cô không hầu hạ ông chủ của mình chu đáo ư? Nhìn dáng vẻ nghèo hèn của cô kìa”.
Nữ viện trưởng vừa nghe thấy câu này thì vội vàng chuồn khỏi, sợ mình sẽ nghe được những chuyện không nên nghe.
Nhưng trước khi đi bà ta vẫn quay đầu nhìn về phía hai người bằng ánh mắt nghi hoặc, ông chủ ư?
Người đàn ông giàu có đã quyên góp hàng chục triệu cho viện kia rõ ràng là lấy danh nghĩa vợ chồng cơ mà?
Tống Kiều nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cơn tức giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt nhưng lại chẳng thể nào phát tác.
Đúng vậy, cho dù biết Liễu Phiêu Phiêu cố ý hãm hại cô, đưa cho cô chai nước bị bỏ thuốc thì sao?
Chứng cứ đã bị tiêu hủy từ lâu, hơn nữa trong tay Hình Diêm vẫn còn lưu giữ vài đoạn video làʍ t̠ìиɦ dùng để uy hϊếp cô, nếu chúng bị truyền ra ngoài, sự nghiệp của cô coi như chấm dứt.
Nhà họ Liễu có địa vị khá cao tại thành phố K, Cố Phi - một trong những người anh em tốt của Hình Diêm nghe nói sắp sửa liên hôn cùng nhà họ Liễu.
Nhị tiểu thư của nhà họ Liễu mắc chứng tự kỷ, vậy thì người sẽ tiến vào lễ đường kia không phải Liễu Phiêu Phiêu thì là ai?
Mặc dù Tống Kiều đã cam chịu số phận mà ngoan ngoãn đi theo Hình Diêm, nhưng những con người và sự việc ngày đó vẫn còn đeo bám trong tâm trí cô.
Liễu Phiêu Phiêu thấy cô im lặng thì càng cảm thấy sung sướиɠ, cô ta bước về phía cô và mẹ, cúi đầu rồi mỉm cười: “Mẹ của cô cũng đáng thương thật đấy”.
Người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Liễu Phiêu Phiêu, miệng điên cuồng kêu gào những âm thanh ú ớ, một bàn tay của bà nắm chặt lấy áo Liễu Phiêu Phiêu, mẹ cô lúc này như thể tràn đầy sức mạnh, bà đột nhiên đứng dậy tung một cú đấm.
Liễu Phiêu Phiêu rất kinh hoàng, cô ta định cho người phụ nữ già nua đó một bạt tai. Tống Kiều vội vã kéo mẹ mình ra và hứng trọn cú tát, mẹ cô phát ra những âm thanh gào rú giống như một người điên, hai mắt bà nhìn chằm chặp Liễu Phiêu Phiêu.
Âm thanh ồn ào nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, Liễu Phiêu Phiêu tức giận muốn túm lấy người phụ nữ điên trước mắt nhưng bị những người hộ lý ở đó ngăn lại.
Thân phận của Liễu Phiêu Phiêu và Tống Kiều đều không đơn giản, không ai dám làm hai người phật ý, Liễu Phiêu Phiêu bị kéo đi, còn Tống Kiều và mẹ nhìn chằm chặp theo bóng dáng dần biến mất của cô ta.
Tống Kiều ôm chặt lấy mẹ vỗ về: “Không sao, mẹ à, không sao rồi”.
Có điều những câu nói vỗ về của Tống Kiều lần này không có tác dụng, mẹ cô bắt đầu đấm đá con gái mình, như thể bà tức giận vì ban nãy cô đã ra tay ngăn cản.
Khó khăn lắm mới tiêm được thuốc an thần cho bà, sau khi mẹ cô được đưa lên lầu, Tống Kiều ôm lấy những vết thương trên da thịt rồi quay người rời đi, trong đầu cô tràn ngập nghi vấn, tại sao hôm nay mẹ cô lại hành xử khác thường như vậy?
Là vì Liễu Phiêu Phiêu sao?
Bởi vì bộ phim lần này làm về chủ đề võ thuật, do đó đoàn làm phim cần tới một khu rừng già trong núi quay vài ngày, tín hiệu kém, điều kiện ăn ở cũng kém, cô chỉ sợ nếu mẹ chẳng may xảy ra chuyện thì sẽ không liên lạc được với mình.
Tống Kiều nhìn thời gian, bây giờ là khoảng mười hai giờ trưa, cô vội vàng xách theo một chiếc cặp l*иg đựng sủi cảo nhân tôm gọi xe đi tới tòa nhà Hoa Chương.
Gần đây Hình Diêm đang giận cô, lý do là bởi Tống Kiều phải đi công tác, hai tháng tới hai người sẽ phải xa nhau.
Cô không có chỗ dựa dẫm, trong khoảng thời gian cô không có mặt tại thành phố K, chỉ có thể nhờ Hình Diêm chăm sóc cho mẹ.
Vậy nên cô không thể không tới dỗ dành anh.
Hình Diêm đang cau mày bực bội, ngẩng đầu lên thấy Tống Kiều tay cầm hộp cơm bước vào, gương mặt lạnh lùng trong nháy mắt trở nên hòa nhã hơn.
Tống Kiều rất hiếm khi chủ động tới gặp anh, Hình Diêm dễ dàng bị chuyện nhỏ nhặt này làm cho cảm động.
Anh lập tức tiến tới đón cô, “sao em lại tới đây?”. Tống Kiều đưa hộp cơm trong tay tới cho anh, định thông báo rằng tối nay cô phải lên đường rồi, nhưng thấy anh vui vẻ như vậy cô lại không cất nổi tiếng, đành lựa lời để nói: “Sợ anh mấy hôm nay bận làm việc không ăn đúng bữa, nên em mang tới chút đồ ăn, em thích nhất là bánh bao nhân tôm của nhà hàng này, ăn ngon lắm”.
Hình Diêm nở nụ cười, tâm tình rất vui vẻ, chỉ bằng một câu nói quan tâm đơn giản của cô là đã đủ khiến anh thỏa mãn.
HÌnh Diêm đặt hộp cơm lên bàn, Tống Kiều còn chưa kịp nói gì thì cả người anh đã ập tới, anh vừa hôn vừa xé bỏ quần áo trên người cô, hai bàn tay to rộng dễ dàng lần tới nắn bóp bầu vυ' mềm mại.
Áo ngực cô bị đẩy lên, Tống Kiều còn chưa kịp phản ứng thì cả cơ thể đã bị đẩy xuống ghế sofa, váy bị vén cao, người đàn ông không lột qυầи ɭóŧ của cô ra mà gạt chúng sang một bên, âʍ đa͙σ chưa ướt đã tiến vào, ngay lập tức dươиɠ ѵậŧ của anh bị các lớp thịt mềm mịn mυ'ŧ lấy.
Bụng dưới căng trướng đau rát, Tống Kiều cảm thấy rất khó chịu, Hình Diêm hôn cô một lúc, sau đó vùi đầu vào ngực cô, hai đầṳ ѵú bị anh điên cuồng liếʍ mυ'ŧ đến phát ra tiếng, như thể muốn ăn sạch chúng vào bụng.
Tống Kiều ôm lấy đầu anh một cách vô thức, mái tóc dày cứng chọc vào lòng bàn tay cô.
Cô rất nhạy cảm, thêm vào đó lại chưa sinh con, dù đêm hôm trước mới làʍ t̠ìиɦ thì sang ngày hôm sau âʍ đa͙σ đã chặt khít lại như cũ.
Hình Diêm cảm nhận được hạ thể cô đã chảy nước, anh bắt đầu ra vào một cách chậm rãi, nhưng sau đó trở nên mất kiểm soát, thúc eo tấn công rất mãnh liệt.
Hai người làʍ t̠ìиɦ trong tư thế mặt đối mặt, hai chân Tống Kiều bị banh rộng, cơ thể bắt đầu run lên một cách mất kiểm soát, cô rất sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy, mặc dù chẳng có ai dám nghe trộm nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Tiếng rêи ɾỉ vừa nghẹn ngào vừa e thẹn, Hình Diêm không thỏa mãn, anh cởi bỏ quần của mình, quỳ gối trên ghế sofa, nằm úp sấp trên người cô, phần eo của cô bị nâng cao, đầu vẫn đặt trên mặt ghế, cần cổ uốn cong.
Cô trông thấy dươиɠ ѵậŧ của anh đang ra vào trong âʍ đa͙σ của mình, bọt trắng từ miệng lỗ bắn ra tung tóe.
Sau đó, hai chân cô bị anh ép xuống hai bên đầu.
Phần lôиɠ ʍυ sậm màu của anh thấm đẫm dịch thể của hai người, da thịt va vào nhau phát ra những tiếng “bạch bạch” không ngừng nghỉ.
Bàn tay mảnh khảnh vô lực bám vào đôi chân rắn chắc của anh, lông trên chân anh dày rậm, cơ thể toát ra sự nam tính vô cùng mạnh mẽ.
Anh vốn khỏe mạnh, da thịt rắn chắc, cơ bụng nổi rõ, vai rộng eo thon.
Cô mở mắt quan sát anh, nhìn từ dưới hạ thể cho tới ánh mắt nóng bỏng.
Cô bỗng cảm thấy người đàn ông này thật quá mạnh mẽ, anh giống như một người khổng lồ sẽ chẳng bao giờ ngã quỵ.
Tiếng rêи ɾỉ của Tống Kiều dần trở nên yêu kiều và du dương, Hình Diêm giữ nguyên tư thế như vậy đâm một hồi lâu mới xuất tinh.
Thấy đôi mắt của cô long lanh gợn sóng, bên trong hiện lên khuôn mặt gợϊ ɖụ© của anh, Hình Diêm cảm thấy trái tim mình mềm nhũn như sắp tan ra.
Quần áo trên người cô chưa bị lột sạch, chiếc váy hoa màu đen giúp tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Sau khi xuất tinh lần thứ nhất, Hình Diêm có thể tiếp tục vào hiệp hai ngay, anh lật người cô lại tiến vào người cô từ phía sau.
Anh ôm lấy eo cô bước đi trong phòng họp rộng lớn, cơ thể cô nhỏ bé, chân cũng không dài bằng anh, cả cơ thể lơ lửng trong không trung mặc cho anh bày bố.
Sau vài cú đưa đẩy, cô bị anh ấn vào bàn làm việc rồi đâm mạnh, các ngón tay mảnh khảnh của Tống Kiều siết chặt vào bàn, đôi chân thon trở nên mềm nhũn không còn sức lực, chỉ biết khụy xuống chịu đựng sức nặng của anh.
Áo ngực bị đẩy lên tới tận cổ, còn phần cổ áo màu đen lại bị kéo xuống tận ngực, hai bầu ngực in đầy dấu hôn và dấu tay lắc lư lên xuống.
Cơ thể cô trắng nõn mịn màng, cho dù nhìn ở góc độ nào cũng thấy vô cùng xinh đẹp.
Hình Diêm cưỡi ngựa phía sau lưng cô, đôi chân tráng kiện phát huy sức mạnh, phần eo liên tục thúc như được lắp động cơ, áo quần của cả hai người đều nhếch nhác, cảnh tượng vô cùng trụy lạc.
“Aaaaa… aaaa….”
Từng cơn kɧoáı ©ảʍ truyền tới, Tống Kiều không thể kiềm chế nổi tiếng thở dốc của mình, nhớ ra nơi này không phải nhà, cô cố gắng lấy tay bịp chặt miệng và chịu đựng, “ưm… ư… ư…”
Hình Diêm quá hưng phấn, ngày nào cũng làm cô mà còn như vậy, nếu rời xa cô hai tháng có lẽ anh sẽ cô quạnh chết mất.
Thường thì anh sẽ chiếm hữu cô trong vài giờ đồng hồ, một chút kɧoáı ©ảʍ này chưa đủ khiến anh thỏa mãn.
Tống Kiều không thể ở cạnh anh quá lâu, nếu không thì tối nay chắc chắn cô sẽ không ra được khỏi cửa, lúc này cô cần tỏ ra chủ động một chút.
Cô phối hợp với động tác của anh siết chặt thân dưới lại, sự co thắt có quy luật kết hợp với những cú thúc mãnh liệt sẽ khiến anh sướиɠ đến phát điên.
Quả nhiên Hình Diêm trúng chiêu, anh bực bội vỗ lên mông cô, cuối cùng sau hàng trăm cú thúc anh cũng chịu xuất tinh.
Giữ nguyên tư thế một lúc anh mới lấy thằng nhỏ ra, thứ dịch thể trắng đυ.c bắt đầu chảy ra ào ạt.
Tống Kiều mệt đến mức gục xuống mặt bàn thở hổn hển, cặp mông trắng nõn vẫn nhướn cao, miệng âʍ đa͙σ đỏ hỏn mấp máy rồi từ từ khép chặt.