Cưỡng Chế Ẩn Hôn

Chương 4: Như vậy rất ổn H

Mặc dù cất tiếng hỏi cô nhưng bàn tay của Hình Diêm không hề có dấu hiệu ngừng lại, chỉ mới nắn bóp nhẹ nhàng như vậy nhưng hạ thể Tống Kiều đã chảy nước.

Tống Kiều nhắm chặt mắt, thầm nghĩ trong lòng: Hỏi cô ăn gì, là muốn cho cô ăn gì thật ư?

Bàn tay đang nắm lấy eo cô lúc này lặng lẽ luồn xuống dưới qυầи ɭóŧ, một ngón tay dễ dàng đi vào trong, vách thịt mềm mại ngay lập tức mυ'ŧ lấy ngón tay thô ráp của anh.

Hình Diêm xấu xa đùa bỡn cô: “Em siết chặt quá, anh không cử động được”.

Một bàn tay khác của anh khẽ vuốt ve bầu ngực mềm mại rồi hướng lên trên lướt qua cần cổ, tiếp sau đó hai ngón tay được đưa vào trong miệng, chêu chọc đầu lưỡi trơn mịn của cô, ngón tay phía dưới cũng bắt đầu ra vào một cách chậm rãi.

Hơi thở của Tống Kiều trở nên nặng nề hơn, từng tiếng rên đứt quãng phát ra khỏi cái miệng đang hé mở.

Hai bàn tay của cô không cản nổi hành vi xằng bậy này của anh.

“Bé yêu, hai lỗ của em đều đang bị anh cắm vào này”. Hình Diêm cắn nhẹ vành tai cô rồi hôn lên.

Tống Kiều bị câu nói này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dâʍ ɖị©ɧ dưới hạ thể ồ ạt tuôn ra ngoài, có thể nghe rõ được tiếng nhóp nhép. Hình Diêm đút thêm một ngón tay nữa vào, tần đâm chọc vào cũng dần tăng lên.

“Không làm nữa được không, gần đây em rất mệt”. Tống Kiều cất tiếng van nài.

Có thể không mệt được ư, mấy ngày nay cô cảm thấy mệt mỏi hơn cả ra ngoài làm việc.

Cô vừa cất tiếng, nước miếng liền chảy ra khỏi khóe môi.

Hình Diêm hôn lên sườn mặt cô, lấy ngón tay trong miệng cô ra rồi hôn lên cái miệng nhỏ trước mắt, anh gặm nhấm cánh môi mềm mại một hồi, sau đó chiếc lưỡi to dày mãnh mẽ thâm nhập vào bên trong, miệng của cô không khép lại nổi.

Da thịt trên cơ thể anh thô ráp, không mịn màng chút nào, đến ngay cả lưỡi cũng như vậy.

Còn thân thể Tống Kiều chỗ nào cũng mềm mịn, chỉ cần chạm vào cô là anh không thể kiềm chế nổi bản thân, cô không cần làm gì, chỉ cần xuất hiện là anh đã nảy sinh du͙© vọиɠ, muốn làm cô.

Anh muốn lột sạch áo quần trên người cô, banh rộng hai chân phơi bày cái lỗ nhỏ rồi đâm vào, nơi này cũng chỉ có anh mới được phép đâm.

Đến khi Tống Kiều sắp không thở nổi nữa, Hình Diệm mới nới lỏng tay, anh lột qυầи ɭóŧ của cô xuống, đặt cô ngồi lên mặt bàn rồi dang rộng hai chân cô, sau đó anh cúi đầu hôn lên cái lỗ đỏ hồng đang không ngừng chảy nước đó.

Đầu lưỡi liếʍ lên âʍ ѵậŧ rồi lướt qua miệng lỗ nhỏ, gặm nhấm sau đó mυ'ŧ lấy hai cánh hoa, đến ngay cả vùng đùi cũng được phong ấn bởi dấu môi anh.

Người đàn ông nuốt hết thứ nước chảy ra dưới hạ thể cô, ngay cả hai cánh hoa cũng bị anh gặm nhấm, như thể chúng là những món ngon tuyệt hảo.

Hình Diêm chỉ từng dùng miệng hầu hạ mỗi mình cô.

Tống Kiều thở hổn hển, chỉ cần nâng người lên một chút là có thể nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông đang vùi đầu vào giữa hai chân cô, uống hết thứ dịch thể chảy ra từ nơi đó, cái lưỡi thô nhám di chuyển giống như một con rắn lớn đang trườn bò, tham lam ngấu nghiến cô.

Cảnh tượng đó khiến cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, từng đợt co thắt nối tiếp nhau như muốn đòi nhiều hơn, cả thân thể bị anh hút cạn không còn chút sinh khí.

Đầu óc cô cũng nóng lên, cả cơ thể đều bức bối, nhất là bên trong cái lỗ nhỏ bé dưới hạ thể, kɧoáı ©ảʍ khiến cô sướиɠ muốn điên lên.

“Aaa…” Vùng eo của cô vặn vẹo kịch liệt, cả cơ thể run lên bần bật, chẳng mấy chốc kɧoáı ©ảʍ đã lên đến đỉnh điểm, dâʍ ɖị©ɧ từ âʍ đa͙σ tuôn ra hết đợt này tới đợt khác, tất cả chúng đều được Hình Diêm mυ'ŧ lấy, phát ra những tiếng xì xụp.

Nhìn thấy dáng vẻ ngấu nghiến đó của anh, Tống Kiều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đợi tới khi anh ăn xong, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt đen thăm thẳm, Tống Kiều bỗng cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, ngay sau đó anh ôm lấy cô và bắt đầu hôn, tuy rằng đó là mùi vị của chính bản thân mình nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái, khi dùng miệng hầu hạ anh, cô cũng không cho phép Hình Diêm xuất tinh vào miệng mình.

Sau khi nụ hôn triền miên kết thúc, cái miệng nhỏ của Tống Kiều đã sưng lên, đôi chân thì mềm nhũn.

Những ngày gần đây tần suất làʍ t̠ìиɦ của hai người quá dày đặc, chỉ cần nhìn thấy cô là Hình Diêm liền nảy sinh du͙© vọиɠ, điều này khiến Tống Kiều cảm thấy đuối sức.

Hình Diêm lau chùi cho cả hai, sau khi mặc qυầи ɭóŧ cho Tống Kiều xong, anh hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu rồi ôm lấy cô vào lòng.

Đây chỉ là một cái ôm đơn thuần không kèm theo du͙© vọиɠ, hơi ấm trên người anh bao bọc lấy cơ thể cô, Hình Diêm cảm thấy cảnh tượng này thật ấm áp, êm đềm.

“Bé yêu, chúng ta sẽ ở bên nhau như vậy mãi nhé”. Hình Diêm chống cằm lêи đỉиɦ đầu cô, vòng tay cũng khẽ siết chặt lại.

Tống Kiều không đáp lời, trong đôi mắt lạnh nhạt của cô không có chút gợn sóng.

Những ngày nhàn tản cuối cùng cũng trôi qua, Tống Kiều nhận được một kịch bản rất triển vọng, cô vào vai nữ phụ trong một bộ phim truyền hình, tuy không có nhiều đất diễn nhưng sẽ phải ở lại đoàn phim hai tháng.

Trên thực tế, Hình Diêm không thích cô ra ngoài làm việc, nhưng anh hiểu rõ tính cách ngang bướng của Tống Kiều. Nếu không để cô làm theo ý mình, cô nhất định sẽ giận dỗi anh, hiện nay hai người đã là vợ chồng được pháp luật công nhận, cho dù cô có làm gì thì cũng không chạy thoát nổi.

Nghĩ tới điều này, Hình Diêm cũng an tâm hơn phần nào.

Tống Kiều lật tủ quần áo, sắp xếp những vật dụng cần thiết vào vali, quần áo, trang sức và túi xách của cô đều là những kiểu dáng mới nhất được nữ quản gia chuẩn bị dựa theo số đo và phong cách của cô.

Chỉ có điều cô gần như chưa từng động tới, bởi bạn bè trong trường học của cô đều là những người rất sành sỏi.

Những món đồ này đều có mức giá đắt đỏ, không phù hợp với một sinh viên bình thường như cô, Tống Kiều rất chú trọng điểm này.

Trước khi gia nhập đoàn làm phim, Tống Kiều tới viện điều dưỡng thăm mẹ, năm ngoái khi còn đang làm bảo mẫu cho nhà người ta, bà bất cẩn bị ngã xuống cầu thang, đầu bị thương nên từ đó trở thành người ngờ nghệch, bà vốn không biết nói, vậy nên hiện tại càng khiến Tống Kiều lo lắng.

May mà cô đã tìm được cho mẹ một viện điều dưỡng chất lượng tốt, bởi có mối quan hệ với Hình Diêm nên không ai dám lơ là bà.

Tống Kiều không muốn lúc nào cũng phải dựa dẫm vào Hình Diêm, vì thế cứ có vai diễn là cô sẽ nhận, cô còn phải dành thời gian để ở bên anh nên thời gian chăm sóc mẹ lại càng bị thu hẹp.

Bố cô mất sớm, mẹ phải làm việc vất vả nuôi cô trưởng thành, Tống Kiều luôn biết ơn mẹ, vì vậy cô cảm thấy rất hổ thẹn với bà.

Môi trường tại viện điều dưỡng này rất tốt, cây cối xanh tươi, cơ sở vật chất hiện đại.

Khi Tống Kiều tới nơi, thấy mẹ mình đang ngồi trên xe lăn nhàn nhã phơi nắng đầu thu, quần áo trên người bà sạch sẽ gọn gàng, cô yên tâm nở nụ cười.

“Mẹ ơi”. Cô cất tiếng gọi.

Thế nhưng người phụ nữ bạc nửa mái đầu trên xe lăn không đáp lại, bà vẫn chỉ nhìn ra ngoài bằng ánh mắt vô hồn, không hề có chút phản ứng.

Tống Kiều bước tới gần nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ, một tay khác xoa lên lưng bà, đầu ngón tay cô ấm áp mềm mại, động tác vô cùng dịu dàng.

Gương mặt của người mẹ không thể nói chuyện như có chút thay đổi, cái miệng khẽ hé mở, nước miệng chảy ra khỏi khóe môi, còn ánh mắt bà vẫn vô hồn không có tiêu cự như cũ.

Tống Kiều nhẫn nại giúp mẹ lau khóe miệng, sau đó bưng bát cháo nóng hổi bên cạnh lên đút cho bà ăn.

Nhưng mẹ cô không muốn ăn, bà vừa ngậm thức ăn vừa phun ra khỏi miệng như một đứa trẻ.

Bởi vì không biết nói, vậy nên bà chỉ biết phát ra những tiếng kêu ú ớ mỗi khi muốn biểu đạt.

Tống Kiều thờ dài rồi tiếp tục nhẫn nại bón cơm cho bà, sau đó giúp bà lau người, thay quần áo và giặt đồ.

Mặc dù quần áo trên người mẹ cô không bẩn, trên đó còn tỏa ra mùi hương hoa cỏ thanh mát của nước giặt, nhưng Tống Kiều lại vừa giặt vừa rơi lệ, sao số phận của mẹ cô lại khổ đến như vậy, nửa đời trước lam lũ vất vả, nửa đời sau thì ngờ nghệch mất nhận thức.

Khi Tống Kiều chuẩn bị đẩy xe lăn đưa mẹ ra ngoài, nào ngờ chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Viện trưởng, em gái tôi còn phải nhờ bà chiếu cố nhiều”. Liễu Phiêu Phiêu có một mái tóc xoăn dài óng ả, môi đỏ cằm nhọn, đôi mắt ẩn chứa sự quyến rũ lả lơi.

“Liễu tiểu thư, chúng tôi sẽ tận tâm tận lực”. Vị nữ viện trưởng vừa nói chuyện với Liễu Phiêu Phiêu vừa đi xuống lầu.

Liễu Phiêu Phiêu gật đầu, hai người tiếp tục nói thêm vài câu nữa sau đó cô ta quay người định rời đi, có lẽ do ánh mắt Tống Kiều chất chứa nỗi thù hận quá mãnh liệt nên cô ta vừa quay đầu đã trông thấy.

Liễu Phiêu Phiêu thoáng sững sờ sau đó biểu cảm lập tức chuyển thành giễu cợt, “hóa ra là cô sao?”

Tống Kiều và Liễu Phiêu Phiêu học cùng trường, cô ta học trước cô ba khóa, nhưng danh tiếng của Tống Kiều lại vượt trội hơn cô ta, nhân duyên cũng tốt hơn, có rất nhiều người luôn đặt cả hai lên bàn cân so sánh, nói rằng mặc dù mỗi người một vẻ nhưng Tống Kiều thu hút hơn.

Liễu Phiêu Phiêu có gia thế vừa giàu có vừa quyền lực, còn Tống Kiều có là cái thá gì. Con của một bảo mẫu thấp hèn cũng xứng được đặt lên bàn cân so sánh với cô ta ư?