Cưỡng Chế Ẩn Hôn

Chương 14: Đừng phản bội H

"Anh đang nghĩ gì vậy? Em và cậu ấy chia tay đã lâu, bọn em chỉ tình cờ gặp nhau thôi." Tống Kiều nhận thấy cơ thể anh đang căng cứng thì lập tức lựa lời nói: "Hơn nữa, cậu ấy không bằng anh, hai người cách biệt quá lớn."

Hic, Tống Kiều nói xong liền ngậm chặt miệng lại, thầm tự mắng bản thân vì đã nói ra những lời mình nghĩ.

Hình Ngôn sửng sốt vài giây rồi cười khẽ, tâm trạng rất vui vẻ, anh kéo chiếc mông nhỏ của cô và đâm vào nó một cách mạnh mẽ, ngón tay di lên âm đế của cô, nghe thấy cô kêu lên một cách run rẩy, vùng hạ thể liên tục co thắt rồi đạt tới cao trào.

Nước dịch chảy ra, khiến thứ đang cương cứng của anh ra vào khó khăn, đợi cô qua cơn kɧoáı ©ảʍ, anh mới tiếp tục đưa đẩy, trong thông đạo nhầy nhụa không thôi, làʍ t̠ìиɦ liên tục ngày qua ngày khiến cho hoa huyệt nhỏ bé thích ứng với kích cỡ của anh, cô cũng vì vậy mà không phải chịu khổ, hiện tại dù có đâm vào lút cán thì cô cũng chỉ kêu trướng chứ không đến mức đau đớn nữa, để cô thích ứng được với mình, ngày ngày anh đều chăm chỉ cày cấy.

Hình Ngôn nhìn đôi lông mày cau chặt của cô, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên anh cần chơi phải cô thật nhiều, cái lỗ này phải thường xuyên được nong ra thì mới chứa đựng được anh, cô sướиɠ, anh cũng sướиɠ.

"Nói cho anh nghe, sao cậu ta lại không bằng anh? Hửm?" Anh quấn hai chân cô quanh eo mình rồi đứng dậy. Tống Kiều vừa cao trào, hơi thở hổn hển vẫn chưa kịp bình ổn lại tiếp tục bị đâm, anh công kích rất dữ dội, dâʍ ɖị©ɧ ở nơi giao hợp của hai người bắn ra tung tóe.

Tống Kiều lại đạt cao trào thêm lần nữa, các tế bào trong cơ thể cô đều trở nên phấn khích, cô thậm chí không còn sức để nói chuyện, chỉ có thể run rẩy bám vào vai anh, đầu óc choáng váng, thấy cô như sắp ngất đi, Hình Diêm tốt bụng ôm cô nhẹ nhàng đặt xuống giường, anh rút

thằng nhỏ ra, nhấc một chân của cô lên phô bày cái lỗ thịt đỏ hỏn rồi lại đâm gậy thịt vào.

Anh di chuyển chậm rãi từ phía sau, dùng bàn tay to lớn của mình nhào nặn ngực cô, anh để cô nằm thẳng, hai tay bấu víu lên vai mình rồi cúi xuống hôn lên ngực cô.

Người đàn ông vừa gặm nhấm bầu ngực vừa thúc eo đâm mạnh khiến cô hồi thần, đợi cô tỉnh táo trở lại anh hỏi: “Nói đi, cậu ta không bằng tôi ở điểm nào?”

Tống Kiều thở hổn hển, đôi mắt cô mở to nhìn về phía đầu giường, vùng hạ thể liên tục co rút theo từng cú thúc của anh, từng cơn kɧoáı ©ảʍ ập tới khiến cho cô vừa sung sướиɠ vừa căng tức.

Đầu óc dần dần tỉnh táo, cô bắt đầu mau chóng nghĩ ra nên lựa lời nói ra sao để mình qua được ải này, cô không thể để chuyện gian díu không có thực này khiến Hình Diêm ghi thù được, nếu không cô sẽ phải trả giá.

Gậy thịt của anh vừa thô to và cứng rắn, cái lỗ nhỏ của cô vui vẻ mυ'ŧ chặt lấy nó mỗi khi anh đâm vào, như thể cô đang muốn nuốt trọn lấy anh.

Hình Diêm cũng cảm nhận được điều này, anh rút ra một phần rất nhỏ rồi đâm vào thật sâu, cảm nhận luồng kɧoáı ©ảʍ liên tục kéo tới, phải nói rằng anh đang được cô siết rất thoải mái.

"Em và cậu ấy đã là chuyện của quá khứ rồi, em không còn thích cậu ấy nữa và sẽ không có chuyện nối lại tình xưa đâu." Lời nói rành mạch và rất nghiêm túc.

Hình Diêm buông ngực cô ra rồi chuyên tâm hôn lên vành tai nhạy cảm của cô: “Thật sao?”

Tống Kiều nặng nề ưm một tiếng.

“Nhưng em vẫn chưa nói, cậu ta không bằng anh ở điểm nào.”

Hình Diêm ôm cô thay đổi tư thế, anh để cô ngồi trong lòng mình, dang rộng hai chân cô ra rồi đâm vào từ phía sau, anh ngồi thẳng người xuống trước tấm gương và cứ thế chơi cô.

Lỗ thịt đỏ hỏn ôm lấy cây gậy thịt sậm màu, bộ ngực trắng nõn bị bàn tay to lớn nhào nặn, cô gái có thân hình mảnh khảnh còn người đàn ông lại rất tráng kiện, lực công kích càng lúc càng mạnh hơn, anh ôm chặt lấy cô, nhốt cô lại trong vòng tay mình.

Hình Diêm hôn lên vai và lưng Tống Kiều, cánh tay mạnh mẽ của anh di chuyển dọc theo cơ thể cô.

Tống Kiều nhìn dáng vẻ của mình lúc này trong gương, thân thể đỏ ửng, miệng rêи ɾỉ không ngớt, hai tay vô lực chống lên đầu gối của anh.

Người trong gương là mình đó ư? Cô vô cùng hoài nghi.

Hình Ngôn dần dần ngả người ra sau ôm cô nằm xuống, ánh mắt anh nhìn chằm chặp vào dáng vẻ hai người quấn lấy nhau trong gương.

Mồ hôi chảy ướt đẫm, nơi giao hợp nhầy nhụa, đôi mắt anh đỏ lên, thúc thật mạnh mấy cái rồi xuất tinh, một tiếng “ong” vang lên, cái lỗ chặt khít đang mυ'ŧ lấy cây gậy thịt nới lỏng ra, gậy thịt vừa rút ra thì thứ chất lỏng màu trằng đυ.c lập tức chảy ra theo, cảnh tượng đó vô cùng dâʍ ɖu͙©.

Hình Diêm xoa nắn bầu ngực và cơ thể cô, hôn lên tai cô, anh nhất định hỏi cho bằng được.

Tống Kiều nhìn tấm gương trên trần nhà, ánh mắt đối diện với ánh mắt của anh, cô không muốn trả lời câu hỏi đó: "Em đã là của anh rồi, anh còn lo lắng cái gì?"

Hình Diêm lật người lại nhìn cô, tay nhéo lên cổ cô rồi cất giọng bá đạo: "Đừng phản bội anh, nếu không anh sẽ không tha cho em đâu."

Tống Kiều nở nụ cười yếu ớt, hai tay ôm lấy gò má của anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân là điều cấm kỵ, em không dám đâu.”

“Tốt nhất là em đừng quên lời mình nói.” Hình Diêm đoán được cô không dám, cũng không có gan mà nɠɵạı ŧìиɧ, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh anh là trái tim anh luôn cảm thấy thỏa mãn.

Anh không phản đối các mối quan hệ xã hội và công việc chính đáng của cô, nhưng nếu cô có suy tính gì khác thì cô xong đời rồi, anh sẽ không tha cho cô.

Không thể ép cô quá, hai người cứ như hiện tại là được, Hình Diêm đã nghĩ như vậy, tâm trạng căng thẳng của dần được thả lỏng nhưng trong lòng vẫn có nút thắt, anh thầm nghĩ về tên người yêu cũ không có mắt nhìn kia của cô, tốt nhất là cậu ta ít tới làm phiền người phụ nữ của anh!

Nếu không phải Tống Kiều biết thân biết phận, tỏ rõ thái độ với người yêu cũ thì nói không chừng đêm nay Hình Diêm đã khai bao cái lỗ phía sau kia.

Hiện tại cô đã quen với chuyện làʍ t̠ìиɦ cùng anh, đời sống tìиɧ ɖu͙© giữa hai người càng ngày càng mãnh liệt và cuồng nhiệt, chỉ cần anh cư xử dịu dàng với cô thì nhất định sẽ có một ngày cô yêu anh, anh tin là như vậy.

Hình Diêm ngoài miệng thì nói sẽ không truy cứu nữa nữa, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn rất khó chịu, mối tình thời niên thiếu ngây thơ trong sáng, anh không tin Tống Kiều thực sự không còn để tâm đến quá khứ nữa.

Bạn trai cũ của cô vẫn là người mà cô từng thích, nhưng còn anh, cô chưa bao giờ nói thích anh.

_______

Tống Kiều tưởng rằng chuyện này đã qua đi, nhưng hóa ra không phải vậy, gần đây Hình Diêm thích cô mặc đồng phục học sinh mỗi khi làʍ t̠ìиɦ, liên tục mấy ngay như vậy, anh khao khát cô như thể phát điên.

Chiếc áo sơ mi trắng bị xé toạc, chiếc áσ ɭóŧ ren bên trong bị vén lên, để lộ bộ ngực trắng nõn đang run rẩy, cây gậy thịt của anh đâm vào vùng hạ thể bên dưới chiếc váy xếp ly màu xanh của cô một cách mạnh mẽ.

Bàn tay sẫm màu của Hình Ngôn ôm lấy mông cô rồi cứ thế thúc mạnh: "Em là của anh, của anh! Em là của anh! Cho anh! Cho anh nào!"

Những cú đâm sâu mất kiểm soát khiến Tống Kiều chỉ biết rên ư ử không ngừng, cô muốn trốn nhưng không trốn nổi, "Hình Diêm... nhẹ thôi! Nhẹ thôi mà...!"

Hai người đứng trên sàn nhà, bàn tay của Hình Diêm ôm lấy bầu ngực tròn trịa của cô, động tác ra vào bên dưới hạ thể không ngừng lại, tiếng “bạch bạch” vang vọng bốn phía, cơ thể anh cao lớn, một bên chân thanh mảnh của cô vắt trên cánh tay anh, đâm vào càng sâu càng mạnh, rồi anh xuất tinh trong tư thế đó.

Tiếp sau đó, anh đặt cô vào tư thế quỳ trên giường, chiếc váy xếp ly màu xanh được vén lên, cặp mông tròn trịa trắng nõn phô bày ra chịu đựng những cú công kích của anh.

Tống Kiều lúc đầu chống hai tay lên giường, nhưng sau đó eo cô quá nhức mỏi nên cứ thế nằm hẳn xuống giường, chân cô vẫn trong tư thế quỳ như cũ, đón nhận những cú thúc của anh.

Chỉ cần cô mặc đồng phục học sinh lên người, HÌnh Diêm lập tức chơi cô như phát điên, anh vào vai thầy giáo, mấy ngày gần đây cô bị chơi đến mức liên tục nức nở, liên tục rêи ɾỉ.

"Bé yêu ngoan nào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy cho em hết nhé, bắn vào em, cho em tất cả..." Hình Diêm đứng dậy, hai chân cô vắt lên vai anh, vùng hạ thể hoàn toàn bị phô bày ra, cánh tay cô vô lực buông thõng xuống giường, cô thấy anh đang đâm vào trong cơ thể mình với đôi mắt đỏ rực, càng lúc càng sâu càng lúc càng mạnh.

Cây gậy thịt của anh như một khối sắt nung, vừa cứng vừa nóng,

cô cảm thấy hoa huyệt của mình như đang bị thiêu đốt, phát ra những âm thanh đáng xấu hổ.

Hình Diêm gầm lên một tiếng rồi xuất tinh, thứ chất lỏng màu trắng đυ.c tuôn trào không thể cản lại.

Tống Kiều không còn sức lực nằm trên giường thở hổn hển, l*иg ngực phập phồng, trên bộ ngực trắng nõn có những vết hôn màu đỏ hồng, phần thân dưới vẫn còn run lên không ngừng, phun ra chất lỏng màu trắng đυ.c.

Hình Diêm kéo Tống Kiều - người đã biến thành vũng bùn dậy rồi hôn cô, anh ôm cô vào lòng một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: “Có đau không?”

Tống Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, đau thì không đau nhưng làm mạnh quá nên vùng hạ thể của cô vẫn còn đang run lên.

Hình Diêm bế cô đi tắm rửa, cởi hết quần áo của cô, xả nước tắm vào bồn rồi hai người nằm vào đó.

Tống Kiều ôm lấy cổ anh, để mặc anh rửa ráy cho mình, cô cảm giác được đầu ngón tay anh tiến vào trong hạ thể mình lấy thứ chất lỏng kia ra, cô thở hổn hển thở bên tai anh, khuôn mặt đỏ bừng, Hình Diêm vô cùng yêu thích dáng vẻ này của cô.

Anh hôn lên môi cô, mυ'ŧ đầu lưỡi nhỏ, nước bọt của hai người hòa quyện vào nhau.

Anh dang rộng chân cô ra rồi đưa thằng nhỏ cương cứng của mình tiến vào, dòng nước ấm bao bọc, anh từ từ đưa đẩy trong cơ thể cô, âu yếm hôn lên cổ cô, tận hưởng sự chặt khít bên dưới.

“Tống Kiều, ta đã nói hay chưa, cả đời này em chỉ được phép có mình anh?” Hình Diêm nhẹ giọng nói.

Tống Kiều nhắm mắt lại, không trả lời anh, anh hôn lên cằm cô, nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn.

“Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, em muốn gì anh cũng sẽ cho em.” Hình Diêm chạm lên đôi l*иg mày cau chặt của Tống Kiều rồi hôn lên trán cô, “hai ta cứ như này rất tốt mà."