Sau Khi Chồng Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 44


Trên đường cũng không có người nào được cõng, mà người được cõng cũng chỉ có các bạn nhỏ. Nhưng Đinh Tuần lại lấy lý do muốn tìm lại trí nhớ, cô lại càng không thể không nghe.

Hứa Dung Âm mừng thầm trong lòng vì khoảng cách đến siêu thị chỉ có một trăm mét mà thôi, chân anh lại dài, chỉ bước vài bước đã tới nơi.

Trong nhà vẫn có đầy đủ vật phẩm thiết yếu cho cuộc sống hàng ngày, nhưng những thứ như khăn giấy dùng hết rất nhanh cần phải chuẩn bị thêm một số thứ, nghĩ tới tuần sau là kỳ kinh nguyệt, Hứa Dung Âm đi lấy băng vệ sinh.

Đinh Tuần rất ít khi đi siêu thị, cũng không biết ở nhà thiếu gì nên ngoan ngoãn đẩy xe hàng đi sau.

Hứa Dung Âm hôm nay ra ngoài vẫn mặc váy dài, phong cách rất bình thường đơn giản, mái tóc dài được buộc bằng một chiếc kẹp cá mập bằng ngọc trai, để lộ cần cổ mịn màng trắng nõn, giống như một miếng ngọc thượng hạng.

“…Hả?” Hứa Dung Âm đặt tay lên giá, tìm từng hàng một, nhưng dù cố gắng thế nào cô cũng không thể tìm thấy loại băng vệ sinh mà mình thường dùng.

Khi cô cúi người xuống trông cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt chăm chú tìm kiếm, vòng eo không chút mỡ thừa đẫy đà mềm mại hiện ra trước mắt anh.

Đinh Tuần bước tới, giơ tay lên trên đầu cô, lấy xuống một gói bao bì màu xanh trắng.

"Là nó phải không?"

Nghe thấy tiếng động, Hứa Dung Âm ngẩng đầu lên, vừa đứng dậy liền áp sát vào thân thể ấm áp vô cùng rắn chắc của anh, Đinh Tuần sợ cô ngã nên vòng tay qua giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

“…Là cái này.” Nó được đặt ở vị trí quá cao, cô không tìm thấy.

Đinh Tuần ậm ừ, để cô đứng dậy, lại cầm thêm hai túi: “Đủ chưa?”

Hứa Dung Âm chỉ chỉ, "Đổi một túi lấy loại bạn đêm đi."

Đinh Tuần lại lấy mấy túi, ném cả bốn cái vào giỏ hàng, để chung với khăn giấy. Anh hếch cằm, ra hiệu cô đi tới trước xem có thứ gì cần mua không.

Cái ôm vừa rồi không lâu, gần như lập tức buông ra, nhưng hơi ấm do lòng bàn tay lưu lại khó có thể bỏ qua.

Rất lạ.

Rõ ràng trước đâyhai người không hề ngại ngùng như vậy, nhưng bây giờ trông hai người rất giống một cặp đôi mới cưới.

Đầu ngón tay của Hứa Dung Âm chạm vào vành tai ửng đỏ của mình đồng ý, Đinh Tuần tiếp tục đi theo phía sau, khóe môi nhếch lên một đường cong mà cô không nhìn thấy.

Sau khi đi xung quanh một vòng, sau khi Hứa Dung Âm chọn xong nguyên liệu nấu ăn, định đến quầy thu ngân để thanh toán hóa đơn. Vừa quay đầu lại, Đinh Tuần cũng không thấy đâu, chỉ để lại một chiếc xe đẩy hàng phía sau.

"Người đâu rồi?"

Đinh Tuần mặc dù mất trí nhớ, nhưng cũng không phải trẻ con, cũng không thể chạy lung tung. Ngay khi cô đẩy xe đi tìm người, người đàn ông từ hướng khác đi tới.

Hứa Dung Âm lo lắng gần chết, "Anh đã đi đâu vậy?"

“Anh mua ít đồ dùng ban đêm.” Đinh Tuần nói.

Hứa Dung Âm hỏi: "Không phải đã mua rồi sao?"

“Đó là thứ em dùng.” Anh đặt đồ vừa lấy vào giỏ hàng, cùng với mấy bịch sữa, “Anh mua cho chúng ta cùng dùng.”

Hứa Dung Âm cũng không kịp phản ứng, chỉ cúi đầu xuống nhìn, chỉ để tìm ra thứ "đồ cần thiết ban đêm" Đinh Tuần đã mua.

Những chiếc hộp nhỏ nhiều màu sắc, kiểu dáng khác nhau nhưng cùng một loại.