Sau Khi Chồng Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 43


Nói tới đây, Hứa Dung Âm đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Mà này, Đinh Tuần, làm sao lúc đó anh lại nhớ được tên của em?"

Khi đó mới vừa tỉnh dậy, tất cả những chuyện xảy ra trong mười một năm qua, anh đều không nhớ rõ.

Trước khi vào đại học, Hứa Dung Âm chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với anh, nếu không phải sau khi kết hôn, Hứa Dung Âm nhìn thấy ảnh tốt nghiệp cấp ba trước đây của anh, cô thậm chí không biết hai người họ học cùng trường cấp ba.

Cho nên lúc đó, hẳn là bọn họ không hề quen biết nhau.

“Không phải em đã nói cho anh biết, em kết hôn với anh rồi sao?” Vẻ mặt của Đinh Tuần rất bình tĩnh, “Em nói mình tên là Hứa Dung Âm, là vợ của anh.”

Khi Hứa Dung Âm nhớ lại, hình như có chuyện này. Khi anh mở mắt ra, câu hỏi đầu tiên anh hỏi rõ ràng là: "Hứa Dung Âm?"

Sau khi hôn mê hai tháng, giọng nói của anh rất nhỏ, có chút khàn khàn, nhưng cô vẫn nghe được. Bây giờ Đinh Tuần lại phủ nhận điều này, Hứa Dung Âm bắt đầu tự hỏi liệu mình có bị ảo giác hay không.

Hai người đi một lúc mà không hề thấy mệt.

Trên đường xe cộ không ngừng qua lại, ánh hoàng hôn dịu dàng yên tĩnh,  khóe mắt Đinh Tuần đang liếc nhìn cô. Mãi đến khi anh phát hiện ra bước chân của cô đã chậm lại, Đinh Tuần mới nói: "Tới đó ngồi một lúc đi, lát nữa chúng ta bắt xe buýt về."

Tình cờ có một con phố thương mại gần đó, mặc dù đã hơn năm giờ nhưng vẫn chưa tới giờ cao điểm.

Hứa Dung Âm hỏi anh: “Anh có muốn ăn cơm rồi mới về không?"

"Trước kia chúng ta thường xuyên ăn ở bên ngoài như vậy sao?"

“Rất ít.” Hứa Dung Âm lắc đầu. Cô không thích đến chỗ đông người nên lần nào đi ăn, Đinh Tuần cũng đặt phòng riêng.

Nhưng cô nghĩ như vậy quá tốn kém, hơn nữa cũng không cần thiết, điều cô hy vọng là hai người có thể tự làm ở nhà, chỉ cần đơn giản một chút là được rồi.

“Vậy chúng ta về nhà ăn cơm đi.” Đinh Tuần nói: “Đi siêu thị xem có thứ gì cần mua không.”

Lâu lắm rồi mới về nhà, đã đến lúc mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày mới, cũng phải thay những thứ trong tủ lạnh.

Hứa Dung Âm gật đầu đồng ý, Đinh Tuần sợ cô đi bộ sẽ mệt nên hỏi: "Có cần anh cõng không?"

"A?"

Đinh Tuần còn nghiêm túc hỏi: “Trước kia anh chưa từng cõng em như vậy sao?”

Thật ra cũng không phải.

Nhìn thấy dòng người tấp nập qua lại gần siêu thị, Hứa Dung Âm cảm thấy hơi xấu hổ, "… Có, nhưng…"

“Vậy anh cõng em.” Đinh Tuần đi thẳng đến trước mặt cô, xoay người ngồi xổm xuống, “Em lên đi.”

Suốt cả quá trình Hứa Dung Âm đều che mặt, Đinh Tuần hỏi cô: "Em ngại lắm à?"

Tới lối vào siêu thị anh đặt cô xuống, nhưng khoảng cách cả trăm mét khiến cổ cô đỏ bừng.

"Rất nhiều người đang nhìn!"

"Không có ai nhìn cả."

Tuy rằng có nhiều người qua đường, nhưng ai nấy đều lo việc của mình, tuyệt đối không nhìn chằm chằm vào người khác. Nhưng việc này vẫn khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, giống như ánh mắt của tất cả mọi người đều dán lên phía sau lưng mình, chẳng  qua cũng chỉ là tác dụng của tâm lý.

Hứa Dung Âm nửa tin nửa ngờ, "Thật sao?"

“Ừ.” Đinh Tuần dẫn cô đến khu thực phẩm, “Em cứ tự nhiên một chút, không phải sợ người khác nhìn thấy.”

"Tại sao em vẫn luôn có cảm giác anh đang nói dối em..."