Đinh Tuần dán mắt vào người cô, cúi đầu nhìn hai môi âʍ ɦộ của cô lộ ra ngoài không khí.
Không có lông, trắng nõn mềm mại như bánh bao, ở giữa có màu hồng nhạt, nhưng bởi vì vừa rồi anh làm mạnh, hiện tại sưng đỏ, có chất lỏng óng ánh cùng một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại.
Đinh Tuần dựa vào người cô, gắt gao liếc nhìn cô, anh nhìn cô chằm chằm hỏi: “Có làʍ t̠ìиɦ bằng miệng cho em không?”
Bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn thấy chỗ riêng tư, Hứa Dung Âm không còn chỗ nào có thể trốn, chỉ có thể khẽ gật đầu, "Ừ..."
Không chỉ có, mà thật sự rất lợi hại.
Cô nhớ lần đầu tiên, Đinh Tuần đè cô lên chiếc giường tân hôn rộng lớn màu đỏ, dùng miệng khiến cô đạt tới cao trào vài lần rồi mới đi vào.
Nghĩ đến đây, huyệt nhỏ của Hứa Dung Âm vừa mới đạt tới cao trào một lần lại bắt đầu chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, môi âʍ ɦộ hồng nhuận mềm mại căng phồng, âm thầm muốn được người khác yêu thương.
“Vậy để anh liếʍ phía dưới cho em.” Đinh Tuần dùng tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng, xoa xoa đầu dươиɠ ѵậŧ mấy cái như muốn trấn an, kìm nén ham muốn trực tiếp đâm vào bên trong cô, cực kỳ nhẫn nại chạm nhẹ vào má cô, hỏi: "Anh làm bằng miệng cho em, em đừng khóc nữa, được không?"
Hứa Dung Âm bị đặt nằm trên giường bệnh, cô cũng không quen làm những việc này khi còn sáng rõ như vậy, liền nhanh chóng đưa tay lên che mặt.
Bị chặn tầm nhìn, cô không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt bên tai, người trên người cũng nằm xuống giường.
Chưa tới vài giây, Đinh Tuần đã nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô đến mép giường, đùi của Hứa Dung Âm đặt trên vai anh.
Chỉ là trong một thời gian dài, anh không tiếp tục tiến hành bước tiếp theo. Hơi thở ấm áp phun vào trong miệng huyệt, huyệt thịt bên trong không ngừng run rẩy, liên tục mở ra khép vào khiến dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong chảy ra càng nhiều.
“Đinh Tuần…?” Cô ngập ngừng gọi tên anh.
Cô có thể tưởng tượng giờ phút này anh nhìn cô chăm chú đến mức nào, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, cô sẽ cảm thấy ngại ngùng, không nhịn được cọ đùi vào tai anh, "Anh nhanh lên..."
Đinh Tuần nghiêng đầu, hôn lên đùi trong của cô một cái: "Được."
Anh cũng đang định bắt đầu, nhưng thay vì tấn công trực tiếp vào cổng thành, anh lại há miệng ngậm lấy phần thịt ở bên trong đùi của cô, đảo lưỡi quanh khu vực xung quanh đùi cô.
Sự đυ.ng chạm nóng ẩm này còn chết người hơn là trực tiếp đút vào, Hứa Dung Âm bắt đầu dùng chân nhéo chặt lấy anh vài cái, nhưng Đinh Tuần lại dùng sức đè cô xuống, mở rộng hai chân của cô ra, tiếp tục dùng lưỡi vẽ những vòng tròn quanh đùi trong.
Mãi cho đến khi Hứa Dung Âm không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu liên tục rêи ɾỉ gọi anh, Đinh Tuần mới đưa lưỡi quanh khe môi âʍ ɦộ của cô quét qua.
“Em thật xinh đẹp.” Anh liếʍ qua vị trí miệng huyệt của cô, tiến vào bên trong hoa hoạch đã sớm dựng thẳng, liếʍ mυ'ŧ vài cái, “Rất ngọt, cục cưng, anh liếʍ tới cứng lên rồi.”
"Ưʍ... Anh, anh đừng nói nữa." Hứa Dung Âm vô cùng xấu hổ.
Cô cũng không biết vì sao từ khi mất trí nhớ, Đinh Tuần lại rất thích khen mình.
Đinh Tuần mười tám tuổi không phải giống một người tự kỷ sao? Tại sao tới khi làʍ t̠ìиɦ lại rất thích nói chuyện vậy?