Mẹ Hứa không tiếp tục quan tâm đến chuyện của đôi vợ chồng trẻ, dặn dò vài câu liền rời đi.
Gần như vừa đóng cửa, Đinh Tuần liền bế cô lên giường, lật người quỳ xuống sát lại gần mặt cô hôn thật lâu.
Hứa Dung Âm suýt chút nữa tưởng rằng mình không thở nổi.
“Sao em lại khóc?” Trái tim anh đau vô cùng, cảm giác khó chịu trong l*иg ngực không nói nên lời.
Biết rõ cô khóc bởi vì điều gì, nhưng khi nước mắt thấm ướt bả vai của anh khiến anh không nhịn được cảm giác có chút tức giận cùng cáu kỉnh.
Giống như có một tảng đá nặng trịch đè ở ngực.
Hứa Dung Âm ôm má anh, rưng rưng nước mắt nhìn anh: "Anh vẫn còn nhớ sao?"
Đinh Tuần cau mày, ánh mắt trở nên mờ mịt, "Cái gì?"
“Không phải anh vừa nói năm ngoái đồng ý dẫn em đi ăn hải sản sao?” Hứa Dung Âm nói đến đây càng khóc lớn hơn.
Đinh Tuần hiểu phần nào, nhưng vẫn có chút nghi hoặc, "Thật sự anh đã nói như vậy sao?" Vừa rồi chẳng qua chỉ là lời nói qua loa để đối phó với mẹ Hứa.
Hứa Dung Âm nặng nề gật đầu, “Anh đã nói như vậy.” Sau khi công việc không còn bận rộn nữa, anh sẽ đưa cô tới đó.
Nhưng thời gian trôi qua, lời hứa này giống như gió thổi cát bay, thoáng chốc liền biến mất.
Ban đầu Hứa Dung Âm không để ý lắm, nhưng một khi không nhớ được gì, cô vô cùng muốn anh nhớ lại tất cả những chuyện liên quan tới hai người họ.
Ngay cả khi nó chỉ là một câu nói “Anh muốn dẫn em tới Du thị ăn hải sản”, cô rất muốn cho anh biết, những chuyện này đều là sự tồn tại chân thật nhất.
Tảng đá đè nặng trong lòng Đinh Tuần như bị ai đó đập vỡ, “Anh không có.” Anh hôn lên khóe mắt cô, “Nhưng anh sẽ nhớ kỹ, anh sẽ dẫn em đến Du thị.”
Hứa Dung Âm nửa tin nửa ngờ, "Thật sao?"
“Thật mà.” Đinh Tuần thở dài, “Phía bên dưới của anh cứng tới phát đau anh cũng không khóc, trước tiên em lau nước mắt đi được không?”
Cuối cùng Hứa Dung Âm cũng nín khóc mỉm cười.
Anh quỳ trên người mình, hai chân cô dang rộng ôm lấy eo anh, dươиɠ ѵậŧ lộ ra ngoài của anh vừa chạm vào chân cô, cảm giác nóng bỏng mà nó mang lại làm cho người ta khó có thể phớt lờ.
Hứa Dung Âm thậm chí không dám cúi đầu xuống nhìn, "Ai… Ai bảo giữa ban ngày ban mặt anh còn làm như vậy…" Cô nhỏ giọng mắng, “Đáng đời.”
Đinh Tuần di chuyển gốc thịt, vỗ nhẹ vào đôi môi mềm mại béo ngậy, đem thân côn ŧᏂịŧ hung hãn áp vào hoa hạch không ngừng cọ xát: "Em không thích sao?"
Anh nhớ rất rõ, sáng nay cô rất hưởng thụ.
Quả thật đối với Hứa Dung Âm thích thì có thích, nhưng… Chỉ có chút không chịu nổi.
“Trước đây anh không phải như vậy.” Hứa Dung Âm nhẹ giọng nói. Đinh Tuần trước đây sẽ không quyến rũ cô một cách trắng trợn như vậy.
"Đó là cái gì?"
Đinh Tuần không biết trước đây họ làʍ t̠ìиɦ như thế nào, chỉ biết Đinh Tuần thường luộc ếch trong nước ấm, giống như để không làm cô sợ hãi.
Sự kiên nhẫn đó, đặt lên người anh vào anh lúc này, có lẽ là không bao giờ có thể làm được.
Hứa Dung Âm không hiểu, "Cái gì?"
“Làʍ t̠ìиɦ đi.” Đinh Tuần muốn cô thích mình hơn, cũng muốn khôi phục trí nhớ, “Nói cho anh biết, chúng ta đã từng làʍ t̠ìиɦ như thế nào, anh làm như thế nào.”
Cô mở to mắt, cắn môi muốn nói nhưng lại ngượng ngùng không nói nên lời.