Thân thể va đập mạnh vào những tán cây, rồi ngã xuống nền đất đầy sỏi đá.
Sadie lăn một vòng dài, mới bàng hoàng mà bật dậy tiếp tục chạy đi.
Đến khi phía sau không còn chút động tĩnh nào truyền tới, cô mới thoáng thở phào, mà ngừng lại bên một hồ nước trong.
Trên thân thể được bọc đơn giản bởi một lớp váy mỏng, là vô số vết bần tím và vết cắt đang chảy máu không ngừng.
Sadie khịt mũi, cảm giác được trong không khí truyền đến đừng trận mùi lạ.
Cô nghiêng đầu, và thoáng nhủ thầm: [Hẳn là lũ đói khát nào đó, đang lần theo mùi máu của ta mà đến đây!]
Sadie nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được bực tức, khi nhớ lại hình ảnh của mấy con sóc biến dị ranh ma kia tấn công mình.
Cô cắn răng lao cả người xuống nước, rồi lặn ngụp thật sâu, hòng làm tan đi mùi máu tanh đang dầy đặc trên người mình.
Nhưng những vết dao găm sau lưng thì cứ nóng rát, và tóe máu ra không ngừng.
Sadie ngoi lên mặt nước, hít một hơi thật dài, rồi lại lặn xuống, với tay ra sau, dùng sức rút mấy con dao đó ra khỏi lưng mình.
Cô tùy tiện để chúng trôi lơ lửng rồi chìm dần xuống đáy hồ, trong khi bản thân đang bận rộn oằn mình vì đau đớn.
Mà, khi không còn có vật gì ngăn cản, thì vết thương trên lưng ngay lập tức dùng tốc độ chóng mặt tự động liền lại.
Sadie thở hắt ra một hơi, rồi chợt nhận ra bản thân mình vẫn còn đang ở dưới nước, vội vã bịt chặt miệng, giữ lại lượng không khí ít ỏi chẳng còn bao nhiêu.
Cô nâng đầu, chớp mắt, qua lớp nước mông lung, Sadie nhìn thấy rõ ràng có vài bóng đen đầy lông lá đang chạy đến.
Chúng quay đầu như đang tìm gì đó, rồi ra sức hít ngửi lấy mấy cái vết máu bị nhỏ giọt ở nơi mà lúc nãy cô đã đứng.
Sadie híp mắt hừ lạnh, cô không rõ chúng là giống loài gì, nhưng theo bản năng, Sadie biết rõ, với trạng huống hiện tại, cô không cách nào săn được một lúc nhiều con mồi lớn như thế…
Có lẻ cô nên kiên nhẫn đợi chúng rời đi!
Sadie đã nghĩ như vậy, nhưng rồi chợt thất vọng nhận ra: Có vẻ như lũ quái vật bên trên có trí khôn không hề thấp!
Ngay sau khi chia ra kiểm tra xung quanh, chúng phát hiện ra rằng hẳn là kẻ bị thương đang lẫn trốn dưới nước, vì vậy quyết định canh chừng ở xung quanh, chờ đợi cô vì kiệt sức mà ngoi lên.
Nhìn những bóng đen thong thả nằm nghỉ ngơi trên bốn phía hồ nước, trong lòng Sadie chỉ có nổi giận, nổi giận và nổi giận.
Trong mắt cô, bất cứ một sinh vật đang sống nào, cũng đều là thứ dùng để vỗ về cái bụng ồn ào của mình.
Lũ sóc là thế, lũ bóng đen mà cô không rõ giống loài đang bên trên lúc này cũng vậy.
Và chuyện, thức ăn dám phản kháng ngược lại kẻ đi săn, chính là điều mà
Sadie không cách nào chấp nhận được.
Dòng máu trong người cô sôi sục vì lửa giận.
Lũ thức ăn to gan dám nghĩ đến muốn săn lùng cô, vậy thì Sadie không những không thể trốn tránh, mà cho dù liều cả cái mạng, cũng phải ăn bằng sạch cái đám không biết đâu mới là chúa tể này…
[Chúa tể sao?]
Khái niệm này đột nhiên xuất hiện trong não, và khiến Sadie trở nên phấn khích đến tột cùng.
[Đúng vậy, chúa tể!]
Không ai khác, mà chính là cô – Sadie - mới là đứng đầu của chuỗi thức ăn!
[Vậy nên, phải cho chúng biết mùi chứ nhỉ?]
Sadie suy nghĩ, hai mắt đảo điên tìm cách.
[Và mấy cái thứ nhọn hoắc vừa rút ra từ sau lưng của mình kia, vừa vặn lại quá hợp với ý của mình lúc này]
......
Mình viết lại truyện này và tên mới là [Mạt Thế: "Hôn Quân" Trở Lại Dạo Chơi]
Rất cảm ơn những ai yêu thích truyện, và vô cùng xin lỗi vì sự phiền muộn này.
Hi vọng mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ mình