Mùi máu thơm ngọt hòa lẫn với vị thịt tươi mới, trôi thẳng xuống bụng, ngay lập tức xua tan đi phần nào cơn đói đang đeo bám dai dẳng Sadie mấy ngày qua.
Cô ngấu nghiến món ngon mà mất bao công sức mình mới kiếm được trong tay, đến khi chỉ còn lại chút xương trắn hớn, liền ghét bỏ mà ném phắt qua một bên.
Sadie ngẩng đầu khịt mũi, cảm nhận từng đợt mùi hương đặc thù truyền đến từ trong không khí.
Đây là cách mà cô dùng để xác định vị trí của con mồi, dựa theo làn gió, và cái mũi thính như không còn là của con người.
Ngay khi bắt được, dù chỉ là một chút tin tức, liền lập tức lao đi, tiếp tục cuộc đi săn không hồi kết.
Nếu như có người nhìn thấy Sadie lúc này, thì sẽ giật mình mà bật thốt lên.
“Đó không phải là con người!”
Đúng vậy, Sadie đang di chuyển vô cùng nhanh, thoăn thoắt, bằng cả hai chân và hai tay, lao về phía trước, như một con báo săn đầy điêu luyện đã từng được rèn giũa.
Lách qua những cái cây mà hang hốc mà không chút tổn thương, tốc độ cô từ chậm rãi đến nhanh dần, rồi thoáng chốc, liền không tiếng động mà tiếp cận, núp sau một lùm cây lớn rậm rạp.
Hai mắt Sadie sáng lên và đầy trực chờ, khi nhìn thấy con hươu béo ngậy đang chậm rãi uống nước nơi hồ sâu.
Mà, đâu chỉ có mỗi Sadie là nhìn thấy?
Sadie khịt mũi vài cái, cô nhạy cảm phát hiện ra kẻ thứ ba, và híp mắt khóa chặt nơi đám cỏ lau mọc chằng chịt ở một bên mé hồ.
Nơi đó, nếu như để ý kỹ, sẽ thấy một đôi mắt sắt bén, cũng đang chờ chực muốn lao đến táp lấy con hươu non mọng nước kia.
Sadie đột nhiên có chút nổi giận, nhưng rồi, trong thoáng chốc, cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
[Thịt của kẻ ăn thịt, thì có chắc nịch và ngon hơn những con mồi bình thường hay không?]
Chỉ vậy thôi, cũng khiến trái tim Sadie trực trào đầy mong ngóng, đến nỗi tuyến nước bọt cũng không kìm được mà đổ ra ào ào.
Cô thu lại nanh vuốt, rồi hạ thấp thân mình, hoàn toàn tiến vào trạng thái ẩn thân toàn phần.
Mặc cho thứ nào đi qua nhìn kỹ, chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng mà phát hiện ra Sadie.
Nơi phía cỏ lau, con quái vật dưới hồ đang chậm rãi lại gần. Nó đã sớm mất kiên nhẫn, và muốn lập tức lao đến, cắn đứt cái cổ đầy thịt đang nhấp nhỏm nuốt nước kia.
Nhưng bản năng lại mách bảo, và khiến nó phải thật sự cẩn trọng.
Kiên nhẫn, hết sức kiên nhẫn.
Con quái vật đến gần, rồi gần hơn, khi đã chắc chắn rằng, con mồi sẽ không cách nào chạy thoát khỏi cái mồm đầy răng nhọn của nó, thì liền lao đến, há to mồm…
Nhưng, điều mà nó không tưởng nhất đã xảy tới…
Nơi bụi cây trên bờ gần đó, một con vật với hai tay hai chân bỗng kêu lên đầy đau đớn rồi xông ra, dọa cho con hươu giật mình ngoảnh cổ chạy đi.
Con quái vật đã táp hụt, mồm nó đầy bụi và đất đá…
Mà Sadie, vẫn đang không ngừng bị những tảng đá cứng, những quả cầu gai, cành cây… ném mạnh lên người đến mức trầy da chảy máu.
Cô tức giận, hướng về nơi những thứ đó bay ra, phát ra tiếng rống giận để cảnh cáo.
Âm thanh vang vọng khắp một vùng rộng lớn, truyền lại những tiếng vọng đầy vang dội, khiến người ta không nhịn được mà sợ hãi.
Cả đá và cầu gai bị ném đến cũng dừng lại, trong thoáng chốc, Sadie nhìn rõ mồn một thứ đang tấn công mình, không ngờ lại là những con sóc lớn bằng con mèo, với bộ lông xù xì và hai mắt đen ngòm, chúng tức giận hướng cô rú lên vô số tiếng mắng nhiết.
Sadie sững ra trong giây lát, rồi mới nhớ ra, thứ mà mình ăn lúc nãy, chính là thịt của loại sóc này.
Phát hiện đối phương vậy mà chỉ là con mồi hèn kém, cô liền lộ ra vẻ khinh thường, hướng bọn chúng phát ra những âm thanh đầy mỉa mai.
Phía sau, con cá sấu còn đang tức giận vì bị mất miếng mồi ngon, cũng chuyển dời sự chú ý sang cuộc “đối thoại” đầy thú vị giứa Sadie và lũ sóc biến dị.
Nó mang tâm thái của một kẻ hóng chuyện đứng xem, nhưng dường như, thế lại càng chọc giận đến lũ sóc.
Cũng không biết là từ đâu, chúng lôi ra những con dao bén nhọn, ném mạnh về phía Sadie và cá sấu.
Cá sấu có da thịt chắc chắn, vốn chẳng thèm để mấy thứ đồ chơi trẻ con đấy vào mắt.
Nhưng chẳng hiểu sao, khi một con dao phóng tới, liền dễ dàng đâm xuyên qua lớp da dầy của nó, khiến nó đau đớn và lạnh lẽo tới mức choáng váng.
Lúc này, cá sâu mới chậm trễ nhận ra, những con sóc biến dị không chỉ có độc, mà sức lực dùng đuôi ném bay đồ vật cũng vô cùng lợi hại.
Nó hoảng hồn, vội xoay người nhảy tọt lại xuống hồ nước, trốn xa khỏi tầm ngắm của lũ quỷ nhỏ.
Sadie cũng bị động thái này dọa cho sợ ngây người, bất đắc dĩ, cô không thể chui xuống nước, mà ôm đầu bỏ chạy tứ phía.
Sadie chạy rất nhanh, nhưng phía sau, lũ sóc kia vẫn đuổi theo sát sao.
Cô vừa chạy, vừa phải tránh né khỏi những con dao và cục đá chúng ném tới.
Nhưng số lượng sóc nhiều vô kể, Sadie cho dù có tài giỏi cách mấy, cũng không thể nào tránh né được hết tất cả.
Đầu cô bị đánh bầm tím, sau lưng thì bị ghim mấy lớp dao lớn, chảy máu lênh láng.
Sadie đau đến hai mắt long lên sòng sọc, nhưng bất lực, cô chỉ có thể cúi đầu quỳ lạy lũ sóc xin tha.
Thế mà lũ sóc lại chẳng hề cho người ta đường sống.
Khi thấy đối phương đầu hàng, chúng chẳng những giảm bớt tức giận, mà tốc độ tấn công còn tăng nhanh, độc, chuẩn xác hơn.
Trên người Sadie đã không còn mấy chỗ nào lành lặn.
Bất lực, cô tức giận gào rống, rồi cắn răng cắm đầu tiếp tục chạy.
Đến khi trước mặt là vách núi sâu thẳm, cũng không do dự mà một phát nhảy xuống.