Lưỡi của người thú rất dài, đặc biệt là họ mèo, không chỉ có dài, còn linh hoạt.
Khi ở trạng thái hình người, trên bề mặt lưỡi có một lớp tưa lưỡi giống như lông tơ, liếʍ ở trên da thịt, khi liếʍ vào da sẽ giống như bị bàn chải mềm quét qua, mang đến cho người bị liếʍ cảm giác vừa đã vừa ngứa ngấy; khi ở trạng thái thú, lớp lông này sẽ bieens thành gai ngược, là công cụ quan trọng để bọn họ ăn và chải lông.
Mà mặc kệ là hình người hay là hình thú, bọn họ đều thích liếʍ bạn đời của mình.
May mà hầu hết giống cái cũng thích bị liếʍ, trong quá trình bị liếʍ cũng sẽ biến thành nửa thú. Lúc này, bọn họ sẽ hiện ra một ít đặc điểm của bản tộc, ví dụ như đồng tự đứng, tai thú…..
Ví dụ như lần đầu tiên Hứa Hành nhìn thấy Lâm Vũ, đó là trạng thái nửa hóa thú. Nhưng giống đực nửa hóa thú chủ yếu để là săn bắn. Mà ngoại trừ người thú của tộc rắn và tộc biển, hầu hết người thú sau khi nửa hóa thú thì đều sẽ mọc một lớp lông màu sáng trên cơ thể.
Giống cái cũng là như thế, thuận tiện để thú đực chải lông luôn cho mình. Thỉnh thoảng khi cơn tìиɧ ɖu͙© lên, giống cái còn sẽ chổng mông lên, nâng cao âʍ ɦộ ướŧ áŧ của mình, để cho nhóm giống đực đi vào từ sau, hoàn thành giao phối trong hình thái thú một lần.
Loại trạng thái giao phối này, không chỉ có xác suất thành công cao, số lượng thai nhi cũng sẽ gia tăng.
Thụ thai trong trạng thái người, hầu hết cơ thể mẹ chỉ có thai được một đứa; khi dùng hình thái thú thụ thai, hầu hết cơ thể mẹ có thể mang thai hai đứa, thậm chí có chủng tộc, ví dụ như giống cái của tộc heo, còn sẽ dựa vào ưu điểm của chủng tộc mà có thai đến ba bốn đứa một lần.
·
Lâm Vũ vừa liếʍ da thịt lộ ra bên ngoài của Hứa Hành, vừa quan sát vẻ mặt và trạng thái của Hứa Hành.
Mặt của giống cái đỏ lên, ánh mắt cũng mơ màng như vừa rồi, tựa như bị liếʍ rất thoải mái.
Nếu như thế, tại sao em ấy còn chưa biến thân chứ?
Chẳng lẽ là mình dùng lực không đúng sao?
·
Khác với Lâm Vũ lần đầu thân mật đã nghi ngờ về kỹ thuật liếʍ của mình, Hứa Hành cảm thấy mình biến thành kem, bị người đàn ông liếʍ láp nhiều góc độ, làm cho từ đáy lòng của cậu sinh ra một loại ảo giác “Mình sắp sửa biến thành đồ ăn luôn rồi”.
Người đàn ông liếʍ xong hai bên gương mặt thì chuyển phía dưới, liếʍ từ cổ xuống hõm vai của Hứa Hành.
Đặc biệt là bộ phận yết kết, vì nguyên nhân cơ thể Hứa Hành, nơi này chỉ nhô lên nho nhỏ.
Người nọ liền giống như tìm được nhược điểm rồi, càng thêm dùng sức mà liếʍ chỗ kia.
Điều này làm cho Hứa Hành sợ hơn, nhưng…… mẫn cảm lại cầm lòng không đậu mà hừ hừ từ trong lỗ mũi.
Đừng trách Hứa Hành không trông nom tốt biểu cảm của mình, yết hầu của cậu thật sự quá nhạy cảm. Ngày thường tự an ủi, cậu cũng thích vuốt ve chơi đùa nơi này, chăm sóc nơi này đến càng không thể chạm vào.
Hiện tại, nỗi sợ hãi có thể bị cắn đứt cổ họng bất cứ lúc nào bao trùm lấy cậu, cảm giác tê dại như điện giật lan từ yết hầu đến khắp người, buộc cậu phải toàn tâm toàn ý cho sự “thân mật” nguy hiểm này.
“A…… Ha a…… Không, đừng liếʍ nữa……” Hốc mắt Hứa Hành lại ươn ướt. Cậu nhẹ nhàng rêи ɾỉ, cơ thể càng run rẩy hơn vì sự tận tâm quá mức của Lâm Vũ đối với yết hầu của cậu.
Không phải muốn cắn thật chứ?
Suy đoán như vậy khiến Hứa Hành không nhịn được giơ tay lên đẩy đẩy vai của Lâm Vũ, muốn làm đối phương đừng kịch liệt như thế nữa.
Ngoài ý liệu chính là, người đàn ông đẹp trai trên người vừa đẩy một cái là ra ngay.
“Sao lại không biến thân? Không thoải mái sao?” Lâm Vũ vừa hỏi, vừa đưa tay sờ bên dưới của Hứa Hành. Khi còn chưa thành niên, trong lúc vô ý hắn từng thấy được người thú giao phối ở bên ngoài. Giống đực đó vừa liếʍ người, vừa sờ sờ xoa xoa giữa hai chân giống cái, làm giống cái nổi lên hứng thú giao phối.
Nhưng mà, một xúc cảm ngoài ý liệu lại xuất hiện ở dưới lòng bàn tay.
Bản tay xoa xoa của Lâm Vũ dừng lại. Hắn đưa mắt nhìn thẳng xuống, ngơ ngác nhìn cái khối nhỏ nhô ra ở giữa háng. Nho nhỏ, cứng cứng, hắn cũng từng có tình huống như vậy khi còn chưa thành niên.
Nhưng không phải giống đực mới có dươиɠ ѵậŧ sao?
Tại sao giống cái trước mặt lại có?
Trong lòng Lâm Vũ quýnh lên muốn cởϊ qυầи của Hứa Hành.
Hứa Hành đang mặc quần jean màu đen, chất liệu rất chắc. Lâm Vũ lay hai cái nhưng vẫn không lột ra được.
Ý nghĩ muốn xác minh giới tính lập tức khiến hắn càng thêm sốt ruột, gấp đến độ móng tay sắc nhọn đột nhiên bắn ra từ đầu ngón tay, cả người lại hóa nửa thú. Hắn móng vuốt sắc nhọn xé quần của Hứa Hành.
“Đừng đừng đừng!” Hứa Hành vội kêu lên. Cho dù sau khi quần bị xé có thể nhanh chóng khôi phục lại trạng thái như ban đầu. Nhưng cảnh tượng này quá quỷ dị, lỡ như làm đối phương cảm thấy mình càng có vấn đề hơn rồi lập tức cắn chết luôn thì sao?
Cậu giơ tay ngăn cản, Lâm Vũ lại thật sự ngừng lại. Chỉ một lúc sau, hơi thở của Lâm Vũ càng nặng nề hơn, cái đuôi vung mạnh ở sau người, đôi mắt màu vàng biến thành đồng tử dựng đứng, tỏa ra ánh sáng xanh mơn mởn lóng lánh bên trong phòng đen nhánh.
Cho dù là ai nhìn thấy khuôn mặt hết sức giống như dã thú này cũng sẽ sợ tới mức run cầm cập.
Hứa Hành thấy thế thì biết được hôm nay không tránh khỏi số kiếp bị “rách” rồi . Cậu do dự khoảng chừng ba giây thì quay người lấy vaseline, bình nước và khăn giấy từ trong túi ra. Sau đó, cậu mới xoay người lại, cởi bỏ dây lưng, kéo khóa kéo, cởi luôn cả qυầи ɭóŧ xuống.
Lúc sau, cậu chậm rãi mở hai chân ra, bày ra bộ phận khó nói ở trước mặt vị người thú đẹp trai này.
Trải qua sự hoảng sợ vừa rồi, gậy thịt của Hứa Hành đã mềm xuống, nó mềm oặt mà gục ở trên bướm nhỏ.
Vì để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, Hứa Hành xoay người sờ bình nước, tuy rằng bên trong có cẩu kỷ, nhưng vẫn sạch hơn bàn tay đã chạm vào nhiều thứ của mình. Cậu dự định sẽ rửa tay trước rồi dùng Vaseline mở rộng âʍ ɦộ của mình.
Hôm nay ngồi ở trên lưng con thú lớn, eo sườn của cậu vẫn luôn bị dươиɠ ѵậŧ của người này cọ xát. Một vật cứng chỉa thẳng vào mông trái, sắp cộm tới phía dưới xương sườn.
Chiều dài nhất định hơn hai mươi centimet, vượt qua 99,99% nam giới trên địa cầu. Nhưng bướm nhỏ của Hứa Hành khít chặt, hoàn toàn không thể so sánh được với cơ quan sinh dục trưởng thành của phụ nữ. Nếu như bị một cây như vậy cắm thẳng vào, bị làm chết cũng xem như giải thoát, lỡ như bị làm cho ra bài tiết mất khống chế thì cuộc đời này của cậu sẽ hoàn toàn ảm đạm không ánh sáng rồi.
Nhưng mà, tình huống ngoài ý muốn đã xảy ra.
Lâm Vũ đột nhiên nhào lên tới, thu hồi bộ móng sắc nhọn của mình, dùng sức mở đùi của Hứa Hành ra, khiến cho toàn bộ âʍ ɦộ ở giữa lộ ra trước mắt hắn.
Âʍ đa͙σ thê thảm bị mở ra một khe hở, tản ra mùi tanh nồng nóng hổi.
Hai ngón tay của Lâm Vũ di chuyển đến kéo môi âʍ ɦộ ra hai bên, nhẹ nhàng mở ra khe hở. Bên trong khe hở có một cái lỗ chỉ có thể nhét được ngón tay, mềm mại thấm đẫm nước trơn trượt, nhìn giống như quả chín mọng ngập nước, làm cho người ta chỉ muốn cắn một cái.
Vì để có thể nhìn rõ hơn, Lâm Vũ đưa chóp mũi đến. Mùi tanh kia càng nồng hơn, lại không khó ngửi, ngược lại làm cho gậy thịt vốn đã cương cứng dưới háng của hắn bắt đầu giật giật mấy cái.
·
Là giống cái!
Lâm Vũ xác định, đây là mùi vị và cấu tạo thân thể của giống cái, nhưng……
Hắn đưa ánh mắt lên trên, gậy thịt mềm mềm oặt ở trước mắt này lại không khác mấy đứa nhóc trong bộ lạc lắm.
Tại sao lại như vậy?
·
Nháy mắt tiếp theo, Lâm Vũ đột nhiên ôm giống cái khỏi mặt đất. Phần thân dưới trần trụi rơi vào khuỷu tay của hắn, tiếp xúc với da thịt mềm mại lại bóng loáng, còn mềm hơn cả trẻ con.
Trước đó khi nhấc giống cái này lên lưng sư tử, Lâm Vũ đã phát hiện cậu nhẹ như lông chim. Hiện tại lột ra xem, hai chân lại gầy đến như chân chim, còn thẳng tắp, dáng vẻ không giống như giỏi chạy lắm.
Một đôi chân như vậy, sao có thể sinh tồn ngoài hoang dã?
Là bởi vì tàn tật sao?
Cho nên đám người thú ở Vương Thành mới đối xử với em ấy như thế. Thế mà vứt bỏ một người không có khả năng sinh tồn ở bìa khu rừng Hắc Ám.
Lâm Vũ bị suy đoán của mình làm cho cực kỳ đau lòng. Hắn càng thêm nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Hành.
·
Hứa Hành hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác. Không phải chuẩn bị làʍ t̠ìиɦ sao? Tại sao tự dưng lại ôm cậu đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy đi thế này?
Cậu gấp đến độ dùng đôi tay che đi bộ phận xấu hổ của mình.
Lâm Vũ phát hiện động tác của cậu, bàn tay vốn đang ôm cậu lại đưa đến, bàn tay to rộng ấn ở trên tay Hứa Hành, cùng che kín bộ phận ở giữa hai chân kia.
Nhưng mà, hành động của hắn vẫn thu hút không ít người thú cùng đi với hắn đến chỗ của Đại Tư Tế.
“Tư tế!” Chuyện quá khẩn cấp, Lâm Vũ đều bất chấp lễ nghĩa, sốt ruột hoảng hốt mà vọt vào, đặt Hứa Hành ở trên mặt đất, “Thân thể của y làm sao vậy? Tại sao lại xuất hiện tình huống này?”
Nói rồi hắn bẻ chân của Hứa Hành ra, một cái tay khác giống như trấn an mà ấn đầu của Hứa Hành kề sát vào ngực của mình.
Cơ ngực mềm mại lại rắn chắc, khiến cơn hoảng loạn trong lòng của Hứa Hành dịu lại một chút.
Tư tế lại bước ra từ trong bóng đêm. Cô chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lộ vẻ đau buồn nói: “Sơn Thần ơi! Y là một bào thai dị dạng, đáng lẽ không nên xuất hiện. Nói chung, khi y vừa sinh ra đáng lẽ nên bị dìm xuống nước. Bởi vì loại giống cái bên dưới dị dạng thế này rất khó sinh được con nối dõi.”
Giọng nói của đại Tư Tế không cao không thấp, nhưng cũng đủ để nhiều người thú đang xem náo nhiệt ngoài cửa nghe rõ.
Cái gì? Dị dạng bẩm sinh? Không thể sinh con?
Vốn dĩ mấy người thú giống đực còn trông cậy vào giống cái tàn tật mới đến này, vì để hòa nhập với bộ lạc mà cần phải chọn bọn họ, ngay lập tức mất hứng thú.
Ở trong mắt giống đực, tàn tật bẩm sinh và không thể sinh con là hai chuyện khác nhau. Bọn họ có thể không ngại Hứa Hành là giống cái tàn tật, tạm thời không muốn giao phối, nhưng bọn họ không thể chấp nhận việc Hứa Hành hoàn toàn sinh không con.
Trước cửa tư tế vốn đang náo nhiệt, nháy mắt mấy chục người rời khỏi.
Hầu hết giống đực ngoài trừ sống sót thì chỉ muốn sinh sản. Bọn họ quả quyết sẽ không cung cấp nuôi dưỡng một giống cái không thể sinh.
Mà một giống cái không có đủ ba người cung cấp nuôi dưỡng, cho dù có đẹp thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc mà thôi.
Có điều, bộ lạc Hà Biên xem như nhân từ. Bọn họ cho loại giống cái này thời gian một năm, chỉ cần trong lúc ở lại, cậu có thể dùng mọi cách có được sự ưu ái của ba giống đực thì cũng có thể được phép ở lại bộ lạc.
Chỉ là tình trạng của cậu như vậy, ngoại trừ để người ta trút ra thì còn có thể có cách gì cơ chứ? Nhưng thân thể dị dạng này, thật sự có thể chịu được nhiều người thú sao?
Hơn nữa, giống cái lựa chọn bạn đời luôn sẽ coi trọng trinh tiết. Tuy rằng giống đực độc thân rất thu hút giống cái, hận không thể cởi hết chạy đến trước mặt giống cái, nhưng nếu giống cái sờ bọn họ một cái, bọn họ cũng có thể xấu hổ đến lui về phía sau 3 mét, sợ bị giống cái không phải bạn đời cuối cùng của mình làm hỏng thanh danh.
Kể từ đó, ai còn dám có hứng thú với mình cơ chứ?