“Ta không biết y từ đâu đến đây. Trên người y không có bất kỳ mùi của loài người thú nào mà ta biết.” Lâm Vũ cúi đầu báo cáo với Tư tế, “Quần áo và vật phẩm trên người của y cũng rất kỳ quái, không phải da thú, cũng không giống như là thực vật. Ta không nhìn ra đó rốt cuộc là thứ gì.”
Tư tế chậm rãi đi đến bên cạnh Hứa Hành, tiếng “Đừng sợ” kia lại lên ở trong đầu của Hứa Hành. Bởi vậy, khi cậu nhìn thấy người phụ nữ trước mặt vươn tay về phía mình, Hứa Hành vẫn đứng yên, mặc cho đối phương sờ áo sơ mi của mình.
Tay và khuôn mặt của người phụ nữ là hai cực đoan. Khuôn mặt cô trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng bàn tay lại thô ráp như một bà lão bảy tám chục tuổi. Đôi bàn tay màu quýt sờ quần áo Hứa Hành, nhéo nhéo, bóp bóp, sau một lúc lâu cô mới quay đầu nói với Lâm Vũ: “Cái này hình như là quần áo làm từ sợi đay. Ta từng thấy ở Vương Thành, chỉ có nhóm vương tộc và Tư tế trong Vương Thành mới có thể mặc. Nhưng xúc cảm quần áo trên người nó, còn tinh tế hơn vải bố.”
Lâm Vũ nghe vậy, trong đầu có chút không rõ: “Cho nên, y là giống cái đến từ Vương Thành?”
Tư tế lắc đầu, không dám khẳng định, nói: “Ta cũng không biết.” Cô quay đầu đi, hỏi Hứa Hành, “Ngươi có thể hiểu những gì ta nói không?”
Hứa Hành nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt. Cậu biết đối phương đang nói chuyện với mình, nhưng cậu không nghe hiểu.
Nháy mắt tiếp theo, giọng nói dịu dàng kia lại vang lên ở trong đầu của cậu: “Ngươi là giống cái đến từ Vương Thành sao? Ngươi tên là gì?”
“Vương Thành? Tôi không biết đó là đâu. Tôi cũng không phải giống cái.” Hứa Hành cố gắng trả lời từ từ. Cậu cũng không biết đối phương có hiểu lời của cậu hay không.
Hiển nhiên, người phụ nữ kia hiểu. Khuôn mặt của cô lộ vẻ kinh ngạc mà hít hít mũi mấy cái, như là đang ngửi thứ gì: “Ngươi không phải giống cái sao? Trên người của ngươi có mùi của giống cái.”
Hứa Hành: “……” Không phải chứ? Đối phương trâu bò như thế, ngay đến trên người cậu có bướm cũng có thể đoán được sao?
“Tôi là người song tính.” Hứa Hành không biết đối phương có hiểu hay không, nhưng cậu chỉ có thể thử thăm dò đáp, “Tôi không phải giống cái…… thuần túy.”
Sau khi người phụ nữ nghe xong, khuôn mặt lộ vẻ chần chờ một hồi lâu, mới làm như hiểu ý của cậu, gật gật đầu.
“Y là giống cái tàn tật.” Sau khi Tư tế quay đầu nói với Lâm Vũ mấy lời này, thì lại tiếp tục hỏi Hứa Hành, “Ngươi tên là gì? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi tên Hứa Hành, năm nay hai mươi tám tuổi.” Hứa Hành đáp xong thì nhìn thấy vẻ mặt của người phụ nữ lộ vẻ thương hại.
“Sao một mình ngươi lại đến gần khu rừng Hắc Ám?”
“Tôi cũng không biết. Tôi chỉ…… vừa mới phản ứng lại thì đã ở đó rồi.” Hứa Hành hơi che giấu một chút. Cậu cảm thấy cách nói mình vừa mới bước một chân ra khỏi thang máy thì đã xuất hiện ở nơi này, thực sự có hơi không hợp với lẽ thường.
Nhưng mà, Tư tế có thể phát hiện ra đối phương đang nói thật hay nói dối. Cô thấy Hứa Hành đang nói dối lai lịch của mình, cô suy đoán thì liền đoán được một đáp án phù hợp với đặc điểm của thế giới này.
“Có lẽ y bị vứt bỏ ở gần khu rừng Hắc Ám.” Tư tế hiểu được mà quay đầu nói với Lâm Vũ, “Y là giống cái tàn tật, đến nay vẫn còn là xử nữ(phụ nữ còn zin), tuổi lại lớn, có lẽ bị người trong tộc cho rằng y vô dụng, cho nên đã bỏ y lại nơi đó.”
Lâm Vũ nghe được lời này thì có chút giật mình, lại không khỏi có chút đau lòng. Hắn nhìn về phía khuôn mặt của Hứa Hành, nước mắt trên trắng nõn khuôn mặt vẫn còn chưa biến mất, nhìn đáng thương lại xinh đẹp.
Giống cái đẹp thế này cũng bị người ta vứt bỏ sao?
Bộ lạc vứt bỏ em ấy, đúng là không biết tốt xấu!
Ngay sau đó, Lâm Vũ lại nghĩ đến Tư tế nói đối phương vẫn là xử nữ, nói cách khác giống cái này đến nay vẫn chưa từng giao phối với những người khác. Nghĩ như thế, hắn lại hiểu tại sao cậu lại ở xuất hiện ở gần khu rừng Hắc Ám.
Trên thế giới này, tất cả các bộ lạc đều có quy tắc —— một giống cái ít nhất phải được hơn ba người thú giống đực cung cấp nuôi dưỡng, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc.
Mà cách nhận được cung cấp nuôi dưỡng của giống đực người thú rất đơn giản, chính là giao phối với hắn.
Trong thế giới người thú, giống đực là lực lượng chủ yếu lấy được tài nguyên, càng là sức chiến đấu bảo vệ giống cái và con non. Mà thiên chức của giống cái là sinh sản và nuôi nấng con non.
Bởi vì năng lực sinh sản, gần như mọi giống cái đều sẽ nhận được sự tôn kính và bảo vệ của giống đực. Chỉ có giống cái không muốn sinh sản, mới có thể bị ghét bỏ.
Ở góc nhìn của bộ lạc, giống cái không sinh sản là người ăn không trả tiền, là người không được chào đón. Chỉ có Tư tế mới có thể không sinh sản, bởi vì các cô cần thân thể thuần khiết, nghe thần dạy bảo.
Giống cái ở trước mặt hiển nhiên không phải Tư tế, cũng không phải người được chọn Tư tế dự bị. Trên da của cậu không có bất kỳ hoa văn thần tích.
Giống cái này gầy yếu như thế, sau khi rời khỏi thú đực thì sẽ có năng lực gì tự bảo vệ mình cơ chứ?
Lâm Vũ trong nháy mắt này, ngược lại càng kiên định quyết tâm phải làm cho Hứa Hành trở thành bạn lữ của mình.
“Ta bằng lòng cung cấp nuôi dưỡng y.” Lâm Vũ chém đinh chặt sắt mà nói với đối Tư tế, “Đừng bỏ y. Ta sẽ nuôi y. Xin ngài hãy chúc phúc chúng ta!”
Tư tế có chút bất đắc dĩ nói: “Cậu không hiểu ý của ta sao? Y có thể không muốn giao phối với giống đực.”
Lâm Vũ vẫn gật đầu nói: “Vậy thì tốt! Thế thì em ấy sẽ chỉ là của mình tôi.”
“Nhưng quy tắc của bộ lạc không phải như thế. Cho dù cậu là trinh sát thì cũng không thể phá lệ.” Tư tế thở dài nói, “Thôi, cậu dẫn y đi làm quen với bộ lạc trước đi. Cho dù muốn xử lý theo quy tắc ở đây, thì y cũng có thời gian ở lại nơi này một năm.”
“Vậy ngài có thể chúc phúc cho chúng ta không?” Lâm Vũ vẫn nắm cái này không bỏ.
Ở trong bộ lạc, bạn đời chưa nhận được sự chúc phúc của Tư tế thì giống như chưa lãnh giấy chứng nhận—— có thể ở bên nhau, nhưng đối với giống đực mà nói, là một chuyện rất có hại.
Lâm Vũ làm thú đực trẻ tuổi mạnh nhất trong bộ lạc. Hắn muốn một danh phận.
Tư tế vốn muốn để Lâm Vũ suy xét rõ ràng, nhưng thái độ của hắn kiên quyết như thế, Tư tế cũng chỉ có thể đặt một bàn tay lêи đỉиɦ đầu của hắn, một cái tay khác đặt ở trên trán của Hứa Hành, nhẹ giọng nói: “Ta chúc phúc cho hai người.”
Hứa Hành có thể hiểu những lời này, nhưng cậu không hiểu người phụ nữ có ý gì.
Lâm Vũ thoáng chốc vui vẻ ra mặt. Hắn gật gật đầu, vui sướиɠ mà đi tới chặn ngang bế Hứa Hành lên, cúi đầu đi ra khỏi căn phòng thấp bé này.
·
Trong lòng của Hứa Hành vẫn còn đang mờ mịt. Cậu không nghe hiểu, lại không rõ tình trạng hiện tại lắm, chỉ có thể mặc cho Lâm Vũ ôm mình, lại đi vào một căn phòng thấp bé khác.
Lâm Vũ đặt cậu vào trong ổ phủ đầy cỏ khô mềm mại, giơ tay xoa xoa đầu của Hứa Hành. Mái tóc đen mượt mà còn rất mềm mại, xúc cảm cực đã, dẫn đến Lâm Vũ lại sờ thêm mấy cái.
“Đừng lo lắng. Ta sẽ chăm sóc cho em.” Lâm Vũ dứt lời, khuôn mặt bỗng chốc đỏ, ngay đến vành tai cũng đỏ. Hắn tưởng tượng đến đây là giống cái của mình thì lòng không thể bình tĩnh được.
Lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào Hứa Hành vẫn là vẻ mặt ngây thơ, trong lòng hắn ngứa ngáy mà chà xát ngón tay.
Đây là giống cái của mình, có phải mình có thể hôn một cái không?
Lâm Vũ nghĩ như thế, giây lát lại nghĩ đến lời của Tư tế, giống cái này không muốn giao phối. Hắn bỗng chốc cảm thấy một chút mất mát.
Nhưng lỡ như…… Tư tế nói sai thì sao?
Lâm Vũ nhìn chằm chằm Hứa Hành, sau một lúc lâu, cuối cùng hắn lấy hết can đảm để sát vào Hứa Hành, sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ lên khuôn mặt Hứa Hành giống như mấy giống đực người thú khác.
Các người thú thích dùng “Liếʍ” để bày tỏ tình cảm của mình. Loại liếʍ này không chỉ có bao gồm liếʍ mặt, cũng bao gồm liếʍ các bộ phận khác trên cơ thể.
Sau khi Lâm Vũ liếʍ một chút thì dừng lại đánh giá giống cái trước mặt. Chỉ thấy giống cái yên lặng sững sờ ở chỗ đó, không phản đối.
Cho nên, có phải có thể liếʍ thêm cái thứ hai hay không?
Lâm Vũ thử liếʍ nửa bên mặt còn lại. Hắn liếʍ từ cằm thẳng đến huyệt thái dương của Hứa Hành. Hắn liếʍ rất mạnh, còn có hơi ướt.
Khiến cho Hứa Hành nắm chặt quả chín, từ đầu tới đuôi đều lờ mờ, trong lòng cực kỳ hoảng loạn: Liếʍ…… Liếʍ mình? Có lẽ nào anh ta định ăn mình hả?