Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn

Chương 34: Hồng Hồng da người (3)

Mặc dù không hiểu tại sao tiền chi trả phải tăng gấp đôi, nhưng Chu Dương vẫn gật đầu, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Cậu muốn đi vào à?”

Hiển nhiên đây là một câu hỏi vô nghĩa, Giang Vu Tận lựa chọn không trả lời.

Đường hầm đã đến trước mặt, không đi vào có vẻ rất không lễ phép.

Sau khi đường hầm đến trước mặt mới thấy nó rất lớn, ngẩng đầu nhìn rất xa mới có thể nhìn thấy điểm cuối, Giang Vu Tận thu hồi tầm mắt, nhấc chân bước vào.

Chu Dương cũng đi theo. Phòng thí nghiệm Hồng Hồng từ chối tất cả những người không có giấy mời, nhưng hiện tại cậu ta không tính là người.

Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy đường hầm trong trạng thái tỉnh táo.

Bức tường cũ nát, sơn tường tróc xuống, lộ ra gạch đá loang lổ, ánh sáng yếu ớt không biết đến từ đâu chiếu sáng mặt đất, có thể nhìn thấy các loại đồ vật chồng chất trên mặt đất, tiếng bước chân quanh quẩn vang vọng trong đường hầm trống trải, đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy.

Lại đi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng đèn dây tóc, chiếu sáng hình dáng đường hầm.

Nơi này đã không thể gọi là “đường hầm”. Phần lớn mặt tường đã đổ nát, không có vật chống đỡ nên có người dùng các loại tạp vật chồng lên thành mặt tường, Chu Dương đi đến nhìn kỹ, phát hiện trong tạp vật có thứ gì đó, bước chân hơi dừng lại, thò lại gần nhìn kỹ.

… Là thứ lông nào đó màu đen, bên trên đã dính tro bụi, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là tóc của con người.

Chu Dương trợn to mắt, chân như bị cố định tại chỗ, không thể động đậy.

Giang Vu Tận cũng nhìn thấy, nhưng chỉ liếc nhìn một cái, sau đó dời mắt, không phát biểu ý kiến gì. Đến khi Chu Dương lấy lại tinh thần, lúc này cậu mới tiếp tục đi về phía trước.

Đường hầm luôn có không khí lưu thông, đèn dây tóc được treo bằng xiềng xích, lắc qua lắc lại, ánh đèn cũng lay động theo, chiếu sáng đống rác chất thành núi dưới mặt đất.

Bên cạnh đống rác có một con đường nhỏ chỉ đủ một người đi qua, Giang Vu Tận đi từ bên này, mặc dù Chu Dương có thể đi xuyên qua đống rác, nhưng cậu ta vẫn lựa chọn đi đường vòng, đi qua con đường nhỏ kia.

Cậu ta vừa đi vừa nhìn về phía đống rác.

Bên trong đống rác to đùng màu đen có đủ các loại quần áo, cũng có đồ chơi, còn có bàn tay vươn ra ngoài đã bắt đầu hư thối, bên trên có thể nhìn thấy xương ngón tay màu trắng.

Cậu ta nhìn ra được đó là gì.

Đây là lần đầu tiên Chu Dương nhìn thấy mấy thứ này, mặc dù không ngửi được mùi, cậu ta cũng có thể tưởng tượng ra được mùi hôi thối ở nơi này.

Dọc đường đi, tam quan của cậu ta luôn đang ở bên bờ vực sụp đổ.

Trưởng thành trong xã hội văn minh, từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục, mọi người xung quanh thường xuyên nói cho cậu ta, mỗi người là một thân thể độc lập, có nhân quyền cơ bản. Nhưng ở chỗ này, những con người này bị ném ở đây giống như rác tưởi, trộn lẫn với một vài thứ buồn nôn khác, tạo ra mùi thối, không hề có tôn nghiêm và hình dạng con người.

Giang Vu Tận quay đầu nhìn về phía người nào đó đang phát run, nói: “Không nhìn được thì đừng nhìn.”

Từ lúc đi vào đường hầm này cậu vẫn chưa mở miệng, đây là lần nói chuyện đầu tiên từ sau khi vào đây.

Đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của trò chơi, đại bộ phận đồ vật tàn khốc hơn đối với đa số người đều để lại trong trò chơi, những người sống trong thế giới bình thường không cần giải, cũng không cần tiếp xúc với mấy thứ này.

Giang Vu Tận lên tiếng, Chu Dương không dám xem tiếp, đành phải ép buộc bản thân tập trung lực chú ý về người đi phía trước.

Người đằng trước không có gì thay đổi, nhưng dường như thiếu vài phần thoải mái tự do so với lúc chơi Anipop.

Giang Vu Tận chỉ đơn thuần là chán ghét mùi ở đây.

Có lẽ nơi này là một nơi may mắn được giữ lại khi trò chơi sụp đổ, vẫn giữ được mùi trong trò chơi, vẫn làm người ta buồn nôn như vậy.

Đi qua ngọn núi rác rưởi khổng lồ, ở giữa là một con đường dài vô tận, đen nhánh, không nhìn thấy đường đi.

Đi được một đoạn dài, cuối cùng phía trước cũng có ánh sáng lại.

Một cái bóng đèn dây tóc chậm rãi đong đưa trên không trung, vị trí dưới đèn khác hẳn với những nơi khác, cánh cửa khổng lồ được làm từ kim loại ngăn cách trong và ngoài cửa thành hai thế giới.

Giang Vu Tận cầm then cửa nhẹ nhàng vặn xuống, cửa khóa, không bẻ xuống được.

Chu Dương cho rằng không vào được, đã xây dựng tốt tâm lý, định dựa vào thân thể tương đối thuận tiện ở một góc độ nào đó để đi xuyên tường vào trong, không ngờ vừa nhấc chân, chân đã va mạnh vào tường.

Không vào được.

Nếm thử thất bại, cậu ta nhìn về phía người bên cạnh, kết quả nhìn thấy người đứng cạnh cửa lấy ra cái kẹp nhỏ được dùng lúc nãy.

Sau đó cậu ta nhìn thấy Giang Vu Tận bẻ thẳng kẹp, hơi híp mắt, nhắm thẳng vào ổ khóa.

Chu Dương: “?”

Lúc Giang Vu Tận thử mở khóa còn liếc nhìn người bên cạnh, cực kỳ thành thạo, nói: “Trước kia tôi từng mở khóa rồi.”

Chu Dương: “……?”

“Lạch cạch.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Dương, Giang Vu Tận loay hoay một lúc, hai tiếng lạch cạch vang lên, cánh cửa kim loại mở ra một cái khe.

Cất kẹp đi, thuận tiện cố gắng phục hồi lại hình dáng ban đầu, cậu đẩy cửa vào, Chu Dương ở phía sau hơi do dự, cuối cùng quyết định đi theo.

Trong phòng cũng có ánh đèn, nhưng không giống với bên ngoài, ánh sáng ở đây màu xanh lam tối, phát ra từ các ống đựng lập thể trong phòng.