Chu Dương đứng ở ven đường gần đó nhìn đèn xe dần biến mất khỏi tầm mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Giang Vu Tận nhìn thời gian, phát hiện sắp đến giờ, cất điện thoại, chậm rãi đi dưới đèn đường ven đường, vừa đi vừa xoa xoa tóc của mình, lấy ra một cái kẹp dùng để đóng túi khoai lát từ trong túi áo, cố định tóc mái.
Lúc cậu đứng dưới ánh đèn, đồng tử của Chu Dương hơi run lên.
Đây là lần đầu tiên cậu ta để ý thì ra người này đẹp như vậy, ngũ quan rất ưu việt, có một loại cảm giác lạnh lẽo không giải thích được.
Giang Vu Tận cố định đầu tóc, lúc thu tay ngửi thấy một mùi thơm.
Hừm, mùi chanh thanh mát.
Cậu thu tay, hơi rũ mắt xuống, cảm giác lạnh lẽo biến mất, thấy Chu Dương không đi theo, vì vậy quay đầu vẫy tay.
Ánh đèn chiếu lên đôi đồng tử nhạt màu, lúc cậu liếc nhìn, sắc mặt lạnh nhạt, giống như có thể nhìn thấu chỗ sâu nhất trong đáy mắt của người khác.
Chu Dương chạy đến ngồi xổm xuống, vỗ ngực, sau đó mới dời tầm mắt sang một bên, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Giang Vu Tận hơi ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy hơi khó giải thích, vì vậy lựa chọn giữ im lặng.
Kết hợp lời nói của Chu Dương và đứa trẻ bán lắc tay lại, cậu cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Hồng Hồng lột da, boss nhỏ của phó bản trung cấp, thích thu thập “da” mà mình thích, có địa bàn riêng ở trong trò chơi - một đường hầm bị vứt bỏ, bị cải tạo thành phòng thí nghiệm, phải có giấy phép mới vào được phòng thí nghiệm này. Bình thường cô nhóc sẽ dùng đủ mọi cách để đưa giấy phép thông hành cho người muốn đưa, có lẽ giấy phép mà cô ta đưa cho Chu Dương chính là cái lắc tay kia.
Cô ta xử lý các loại da mình có được ở trong phòng thí nghiệm kia, muốn tạo thành một làn da đẹp nhất thế giới. Dù là người chơi hay dị chủng, nếu cô ta thích, chắc chắn sẽ có bằng được, quyết không buông tay.
Trước khi đi vào phó bản này, Giang Vu Tận nhớ rõ Hồng Hồng từng nói muốn khuôn mặt của cậu, với sự cố chấp của đối phương, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định đó.
Cho nên cậu để lộ gương mặt này ra cho đối phương xem.
Thời gian càng ngày càng đến gần lúc đứa trẻ kia xuất hiện, Giang Vu Tận ngồi xổm dưới ánh đèn đường, chán chết đếm số lượng con muỗi bay vòng quanh đèn đường, Chu Dương cẩn thận quan sát xung quanh.
Có lẽ đã trôi qua rất lâu, cũng có thể rất nhanh, bên ngoài phạm vi chiếu sáng của đèn đường, một đứa trẻ dần dần xuất hiện.
Cô bé mặc áo choàng màu đỏ, đôi mắt to, trên mặt có vết bẩn màu nâu đậm, nhưng nhìn qua vẫn rất đáng yêu.
Lúc cô bé nhìn qua, đối diện với đôi mắt sâu thẳm không ánh sáng kia, Chu Dương vô thức run lên, da gà thi nhau nổi lên.
Dường như cô bé đã chú ý đến cậu ta, nhưng không thèm để ý, dời mắt, đi về phía Giang Vu Tận đang ngồi xổm, lấy lắc tay ra, trong mắt hiện lên sự cầu xin, nói:
“Xin anh, mua một cái đi, bán xong cái này là em có thể về nhà.”
Lời nói giống hệt lúc trước, không chút thay đổi.
Bàn tay cầm lắc tay của cô bé chi chít miệng vết thương, giống như dấu vết khâu lại, nhưng khâu rất lung tung.
Thấy cô bé vẫn luôn nhìn chằm chằm lên mặt mình, Giang Vu Tận bình tĩnh nói: “Không có tiền.”
Hồng Hồng sửa bán thành tặng, giơ tay muốn cầm tay của Giang Vu Tận.
Trên tay đã có một sợi tơ hồng, trước khi đối phương động vào sợi tơ hồng, cậu đổi tay khác.
Chu Dương thấy đứa trẻ cầm tay người khác cột vòng lại, lại nhìn đối phương rời đi, đến khi không nhìn thấy gì nữa mới nhìn sang chỗ khác.
Đối phương đi rồi, Giang Vu Tận dựng xe máy điện để trong bụi cỏ lên: “Đi thôi.”
Lắc tay đã ở trong tay, lúc đeo mũ bảo hiểm lên đầu, đồ trên đỉnh đầu hơi vướng không quá thoải mái, Giang Vu Tận duỗi tay gỡ kẹp xuống, thoải mái dễ chịu đội mũ lên.
Chu Dương để ý thấy phương hướng không đúng, nhưng dưới tình hình như này, cậu ta hoàn toàn không dám nói lời nào.
Xe máy điện chạy an ổn trên đường, tốc độ hoàn toàn tuân theo biển chỉ đường, vô cùng tuân thủ luật pháp.
Có thứ gì đó lóe lên, rất sáng, sáng đến mức làm người phải nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt, con đường rất bằng phẳng phía trước lại xuất hiện một đường hầm sâu thẳm.
Nó xuất hiện trống rỗng ở đây, thần bí lại quỷ dị.
Xe máy điện chạy rất chậm, nhưng khoảng cách với đường hầm lại càng ngày càng gần với tốc độ khó có thể tin.
Không phải xe đang chạy về phía đường hầm, mà là đường hầm nhanh chóng đến gần xe.
Giang Vu Tận nói: “Chỉ cần lắc tay ở trên tay cậu, cho dù cậu chạy đến đâu, đường hầm vẫn sẽ đến tìm cậu.”
Cho nên ngay từ đầu, điều kiện chụp được ảnh đường hầm giao cho đội điều tra đặc biệt không thể thành lập, chỉ cần gặp được thứ này, bắt buộc phải đi vào bên trong.
Chu Dương hỏi: “Sao cậu biết?”
Giang Vu Tận: “Đoán.”
Cậu là người rất biết nói cho có lệ.
Cậu vừa nói, vừa dừng xe máy điện ở vị trí dừng xe an toàn, cởi mũ bảo hiểm.
Dù thế nào, sự an toàn của xe máy điện cũng xếp thứ nhất.
Cởi mũ bảo hiểm, đầu tóc lại trở về trạng thái bông xù, không kịp chải vuốt lại.
Đường hầm đã đến gần cách mấy mét.
Cúi đầu chậm rãi vén tay áo, Giang Vu Tận nhìn về phía người ủy thác bên cạnh, nói: “Sau khi trở về nhớ tăng gấp đôi tiền ủy thác.”
Cậu nhấn mạnh: “Tiền mũ bảo hiểm và Anipop cũng vậy.”