Lần đầu tiên trong cuộc đời cú đêm chính hiệu, ta đi ngủ lúc 8 giờ và thức dậy vào 4 giờ sáng hôm sau. Ôi!!! Cảm giác thật là vi diệu. Chứ sau 8 giờ tối thì ở đây ngoài không gian đen ngồm không thấy năm ngón tay ra thì chẳng có gì để chơi cả.
Trong cái thời tiết sáng sớm lanh tê tê như này chỉ có chôn trong ổ chăn là chân ái nhất trên đời. Nhưng không, đúng giờ ta đã bị túm đầu dậy chuẩn bị cho công việc của một thái giám thực tập. Điểm danh và nghe Tạ công công giảng giải tiếp những quy định và ôn lại những gì đã học ngày hôm qua. Ta được biết là thái giám thực tập còn chia theo nhóm dựa trên công công hướng dẫn, cuối kỳ sẽ có cuộc thi xét tuyển cùng với màn cạnh tranh giữa các công công xem ai là người hướng dẫn xuất sắc nhất... Và tất nhiên với cái vòng hào quang của nhân vật chính à không người xuyên không như ta thì nhóm Tạ công công lúc nào cũng đội sổ... Làm ta có cảm giác mình muốn xuyên thành phản diện để có được sự khởi đầu ngay vạch đích....
Sau một mớ lý thuyết nói miệng Tạ công công bắt đầu cho hai người chúng ta thực hành. Vâng – do thành tích luôn đi đầu từ dưới đếm lên nên hiện giờ chỉ có ta và Tiểu Xuân Tử... Ông bà mình có câu cơ hội luôn đến với hình dạng xấu xí nhất. Hoàn cảnh khó khăn cũng chỉ là thử thách để mình phá vỡ...
Tự làm công tác tư tưởng cho chính mình, ta cùng Tiểu Xuân Tử cùng lấy hết sức học tập quên mình.
Tạ công công vẻ ngoài khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân hình khá thấp – có lẻ dinh dưỡng không tốt... Qua hai ngày tiếp xúc ta thấy hắn rất nhiệt tình và tâm huyết với công ciện hướng dẫn người mới này. Nhưng số hơi nhọ, lần xét tuyển nào cũng bị đội sổ...
Trong lúc nghỉ trưa ta đã thu thêm được ít tin tức về thời đại này. Bây giờ là năm Thuận Vũ thứ tám – Thiết Quốc là tiểu quốc nằm phía đông bắc của Đại Đường nên lấy lịch năm theo hoàng đế Đường triều Lý Thuận Tông – Thuận Vũ đế. Lúc nghe đến đây ta liền nghĩ có khi nào... Nhưng khi nghe nói ở nơi đây vị tướng quân một tay nâng tảng đá nặng vạn cân thì đã bỏ ngay ý tưởng đó... Thế giới này không phải thế giới trước của ta... Đường về nhà đã xa xăm mù khơi...
Quay lại chuyên môn thì hiện tại Thiết Quốc cũng không bình yên lắm, phía tây giáp Đại Đường – chủ quốc. Phía bắc và đông giáp Đại Liêu – đối địch của Đại Đường. Phía nam thì giáp biển. Thiết Quốc sở dĩ lấy tên này là bởi có vô số mỏ đồng và sắt trong lãnh thổ. Loại tài nguyên này khiến cho các nước khác rất thèm khát. Hai nước lớn đều nhìn chằm chằm, thậm chí tháng trước Đại Liêu đã cử một chi quân đội ngàn người quấy rối hòng chiếm các mỏ sắt gần biên giới nhưng Đại Đường đã kịp thời chi viện chặn đánh đội quân này.
Người khác xuyên qua đều sẽ có tài năng về một lĩnh vực nào đó phù hợp với thời thế. Còn ta chỉ biết làm thơ con cóc và vẽ vời đơn giản tại sao lại xuyên vào lúc căng thẳng chiến tranh như này. Cứu tui cứu tui với.
Cứ như vậy ngày thứ hai ở Thiết Quốc của ta trôi qua kèm theo sự... bất an... kèm theo một tí hưng phấn... Mâu thuẫn đan xen...
Ngày mai hy vọng có thể đi dạo xung quanh, ở một chỗ ta thấy gò bó tay chân...
Ngủ ngon.