Sau một ngày quằn quại làm quen với hoàn cảnh mới xung quanh ta cũng đã thu thập được một ít thông tin. Vị trí hiện tại của ta là hoàng cung Thiết Quốc, ta là tiểu thái giám mới nhập cung được hai ngày. Tên nhóc khi sáng gọi ta tên Tiểu Xuân Tử nhập cung trước ta một tháng. Nơi ta ở là chỗ cho những thái giám thực tập, sau khi được huấn luyện khoảng ba tháng sẽ được điều động đi các cung công chúa, hoàng tử. Nếu may mắn có thể được chọn làm thϊếp thân nô tài, hầu hạ trực tiếp cho chủ tử. Tiền đồ vô lượng.
Khi sáng Tạ công công hướng dẫn một số việc cơ bản như cách quét dọn, đi đứng, phân biệt phục sức của thái giám, cung nữ, thị vệ cùng các vị chủ tử trong cung. Tránh trường hợp vô tình mạo phạm không đáng có mà đánh mất mạng nhỏ. Giống như ta là tiểu thái giám thực tập sẽ y phục màu nâu nhạt đơn giản, kiểu áo gần như trang phục phim cổ trang Trung Quốc thời nhà Đường... Ta cũng không có rõ lắm (-.-!!!)
Khi nào được chọn trên áo sẽ được thêu thêm biểu tượng của từng cung và màu sắc vẫn là nâu nhạt... Trừ thái giám tổng quản làm màu xanh nhạt và thái giám thϊếp thân mặc màu xanh đậm thì khi thăng mỗi cấp trên ống tay sẽ được thêu thêm một viền màu đen, cao nhất là ba viền, một viền quản lý mười người, hai viền là năm mươi người, ba viền là phục trách theo nhóm chuyên môn như quét dọn, bưng bê, phòng bếp... Đau đầu thật... Cung nữ cấp bậc cũng tương tự, chỉ có màu sắc là hồng nhạt, xanh lá nhạt và xanh lá đậm...
Đã có quá nhiều thứ phải nhét vào bộ óc bé nhỏ này.
Và còn một tin chấn động !!! Chữ viết là chữ Trung Quốc !!! Chữ Trung Quốc !!! Gần giống và... Ta không biết đọc... Tôi đau đớn tôi gục ngã.
Vậy là kế hoạch múa lửa thể hiện khả năng biết chữ của ta đã chết từ trong trứng nước.
Mà thôi, trong cái rủi có cái xui à nhầm cái may. Ta cũng xin được một quyển tập nhỏ để viết lên vài dòng nhật ký cho cuộc sống mới... Thời phong kiến kỹ thuật chưa phát triển nhưng trang giấy làm khá tốt, màu vàng ngà, viết khá tốt không bị lem mực...
Có phải mọi người thắc mắc ta viết bằng chữ gì đúng không. Hahaha!!! Tất nhiên là tiếng Việt rồi. Tất cả bí mật nhỏ ta viết trong đây sẽ chẳng có ai đọc hiểu được...
Đêm đã dần tối, cả căn phòng chẳng có nổi được một ngọn đèn cày... không hiểu được, sách thì cho mà đèn lại không có... Ta chỉ đành ngậm ngùi nở một nụ cười thật giả trân và tạm dừng viết nhật ký...
Vì sao ư ? Không nhìn thấy gì cả, thời cổ thật khổ.
Hẹn vào ngày mai ta sẽ tranh thủ viết thêm, giờ thì ta đi ngủ và mơ mộng tung hoành chốn hậu cung cổ đại này đây.
Ngủ ngon.