Tôi Nhặt Được Tổng Tài

Chương 37: Chứng cứ.

Vũ Tuyết Nhi đã nằm một ngày nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Vũ Minh lo lắng cho ba mẹ nên bảo họ về nghỉ ngơi:

_ Hay là ba mẹ và hai bác về nghỉ ngơi trước đi, khi nào con bé tình con sẽ báo cho mọi người biết.

_ Vậy cũng được, khi nào con bé tỉnh thì báo ngay cho ba mẹ.

_ Vâng ạ!

Vũ Nhân nói xong thì cùng Hạ Vy ra về, Nam Thành và Lưu Á lát sau cũng nối bước theo sau. Thấy mọi người đã đi, Vũ Minh nhìn Nam Phong hỏi chuyện:

_ Lúc sáng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy?

Nam Phong vẫn ngồi đó nắm tay Vũ Tuyết Nhi không buông, không khí im lặng trùng xuống. Bàn tay cô động đậy, Nam Phong hoảng hốt ấn vào nút trên đầu giường liên tục gọi bác sĩ:

_ Bác sĩ, bác sĩ.

Chưa đến hai phút bác sĩ đã đến khám, cô dần dần mở mắt nhìn xung quanh, bác sĩ khám xong quay lại báo cáo kết quả cho Nam Phong.

_ Bệnh nhân đang dần khỏe trở lại, mọi người nên cho bệnh nhân ăn uống bồi bổ sẽ mau khỏe trở lại. Tôi đi trước.

Không để ý đến lời nói của bác sĩ, Nam Phong đi nhanh đến nắm lấy tay của Vũ Tuyết Nhi liên tục hỏi:

_ Bảo bối, em không sao chứ? Còn mệt ở đâu không? Có đói không, anh mua cháo cho em nha?

_ Em không sao? Đường Thu Thảo, cô ta sao rồi?

_ Em không cần lo cho cô ta, chuyện này anh sẽ điều tra, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi nha!

Vũ Minh và Trần Ngọc Liên sau khi nói chuyện với bác sĩ về tình hình của Đường Thu Thảo thì quay trở lại phòng, Trần Ngọc Liên đi đến cạnh giường nhìn đứa bạn khuôn mặt đã không còn tươi tắn thì lo lắng hỏi chuyện lúc sáng:

_ Tiểu Vũ, cậu và Đường Thu Thảo xảy ra chuyện gì vậy?

_ Cô ta muốn chồng mình, cái thai sảy cũng do cô ta tự làm.

_ Tự làm? Mày còn muốn ngậm máu phun người hả? Có ai con mình mà lại đi gϊếŧ không?

Đường Tấn lại đến làm phiền cô, vừa vặn nghe được câu nói của cô khiến ông ta nổi cơn thịnh nộ muốn nhàu đến nắm lấy cô nhưng đã bị Vũ Minh đứng bên ngoài cản lại, nói lời uy hϊếp.

_ Ông Đường, ông có tin một tay Vũ thị lật đổ ông không?

_ Vũ tổng, cô ta là gì của cậu mà cậu phải bảo vệ cô ta chứ? Cô ta đã gϊếŧ chết cháu của tôi.

_ Con bé là em gái tôi, về việc của con gái ông tôi đã cho người điều tra, có kết quả sẽ báo cho ông.

_ Vậy thì nhờ Vũ tổng.

Liếc nhìn Vũ Tuyết Nhi một cái rồi ngoảnh mặt đi mất, Tống Khải cùng Bảo Dung bước vào phòng.

_ Chào Nam tổng, chào Vũ tổng.

_ Hai người không ở lại công ty mà đến đây làm gì?

Nam Phong thấy thư kí Tống tay trong tay với Bảo Dung thanh thản như vậy thì thắc mắc hỏi, dù sao mọi chuyện ở công ty cũng giao cho Tống Khải.

_ Bảo Dung nói có chuyện muốn nói với phu nhân nên tôi đưa cô ấy đến, sẵn tiện ghé qua mua ít cháo với cả cơm cho phu nhân và mọi người cùng ăn.

_ Có chuyện gì?

_ Chị Tiểu Tuyết, chuyện của chị em là người chứng kiến với cả em có quay lại đoạn clip lúc cô ta muốn có ý đồ xấu với chị.

_ Em nói thật sao?

_ Vâng ạ! Lúc đó em muốn tìm chị để đưa ít bánh ngọt chị thích ăn nhưng lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại

của hai người, nghe anh Khải nói Cô Đường gì đó không có ý tốt nên em quay lại đề phòng cần đến.

_ Như thế thì hay quá, Tiểu Vũ có bằng chứng trong tay rồi cậu phải giải quyết cô ta đẹp mặt cho mình.

_ Được, cho cô ta phải hối hận khi tính kế với mình. Tiểu Dung, em gửi đoạn clip cho chị nha.

_ Vâng ạ!

Nam Phong và Vũ Minh vẫn im lặng không lên tiếng, khuôn mặt cũng bắt đầu rơi vào trầm tư. Lát sau cả hai đều mỉm cười nham hiểm nói:

_ Buổi họp báo có lẽ sẽ là buổi họp báo đáng ghi vào lịch sử.

Còn ba ngày nữa là đến buổi họp báo của Đường thị, trước đó một ngày Đường Thu Thảo hẹn Vũ Tuyết Nhi ra quán cà phê nói chuyện, Nam Phong lo lắng sẽ có chuyện xảy ra nên là cho vệ sĩ theo sau bảo vệ từ xa.

Đến điểm đã hẹn, cô chọn một chiếc bàn khuất ít gây sự chú ý lén gắn máy nghe xuống bàn. chưa đến năm phút đã thấy Đường Thu Thảo bên ngoài bước vào, đôi kính râm che đi nửa khuôn mặt của cô ta.

Tháo chiếc kính râm để xuống bàn, nhìn cô cười một cái mới ngồi xuống ghế, nhìn cô nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:

_ Chuyện tao nói với mày suy nghĩ như thế nào rồi?

_ Nếu tôi không đồng ý thì sao?

_ Chuyện mày làm tao sảy thai sẽ được lan truyền rộng rãi vào ngày mai, mọi người sẽ nghĩ mày là người như thế nào? Chỉ cần tao bịa ra một câu chuyện cảm động thì sẽ lấy được lòng của công chúng.

_ Không ngờ nhìn cô bên ngoài đẹp đẽ như vậy bên trong lại đen tối không ai bằng. Nhưng nếu cô muốn nổi tiếng thì tôi cho cô cơ hội đó.

_ Mày không nghĩ mình ngu đến thế sao? Không làm mà lại gánh tội thay, đứa bé trong bụng tao là do tao muốn dùng nó để có được điều tao muốn mà thôi, còn nó sống hay chết tao không quan tâm.

_ Vậy cô đang tự nhận chuyện sảy thai đều do cô một tay sắp xếp?

_ Phải, chỉ là do mày ngu mà thôi, chờ mà vào tù ngồi đi.

_ Đứa bé không có tội, cô lại nhẫn tâm cướp đi quyền sống của nó, cô còn ác độc đến thế nào nữa hả?

_ Mày quan tâm làm gì? Không nói chuyện với mày nữa, tao đi trước đây.

Đường Thu Thảo cầm lấy chiếc kính râm đeo lên rồi đi mất. Chuyện sảy thai bên công an đã đến điều tra nhưng Nam Phong không muốn ai nhúng tay vào, nếu có kết quả sẽ báo lại với công an điều tra.