Ăn tối xong, Vũ Tuyết Nhi và Nam Phong ở lại ngủ qua đêm, Trần Ngọc Liên cũng thế. Bốn người cùng đi về phòng nghỉ ngơi, Vũ Minh thay ra bộ tây trang trên người thay vào là bộ đồ ngủ thoải mái.
_ Tiểu Liên, anh muốn có em bé.
_ Anh muốn thì anh sinh đi, em còn trẻ.
_ Chuyện đó anh chỉ hỏi em thôi chứ anh muốn thì em tự biết rồi!
Vừa nói vừa đi lại gần Trần Ngọc Liên với khuôn mặt sắc lang hiện rõ, Trần Ngọc Liên biết ý nghĩ hiện giờ của Vũ Minh nên lùi về phía sau, đến lúc đυ.ng thành giường mới ngừng lại, thấy con mồi đã hết đường chạy, Vũ Minh kéo Trần Ngọc Liên ôm vào lòng bắt lấy môi Trần Ngọc Liên làm điểm khởi đầu.
Đang chuẩn bị vào việc, bên ngoài có tiếng gõ cửa làm cho Vũ Minh tức giận đỏ cả mặt, buông Trần Ngọc Liên ra bước đến mở cửa. Vũ Tuyết Nhi đứng bên ngoài nhìn khuôn mặt khó coi kia của anh trai mình thì biết cô vừa phá hỏng chuyện tốt gì rồi!
_ Muốn gì?
_ Em muốn mượn bộ đồ ngủ thoải mái của anh cho Nam Phong.
_ Đợi xíu.
Vũ Minh vào trong đem ra bộ đồ đưa cho Vũ Tuyết Nhi rồi đóng xầm cửa lại, quay trở lại giường nhìn người con gái nằm trên giường mà mất hứng vì bị làm phiền thì cũng có lại hứng ngay. Tiếp tục công việc dang dỡ với bà xã mình.
Trở lại về phòng, đưa đồ cho Nam Phong rồi nói:
_ Em vừa làm một chuyện vô cùng thấy áy náy.
_ Hửm?
_ Anh hai và Tiểu Liên.... em gõ cửa không đúng lúc.
_ Yên tâm, không ai trách em, chuyện xui rủi đâu ai muốn bà xã ơi! Nhưng anh có một cách khiến em hết áy náy.
_ Cách gì?
Cô ngây thơ hỏi lại, nhưng trên mặt anh biểu hiện như muốn giúp cô nhiệt tình, ai mà ngờ anh lại bế cô về giường, cất giọng chậm rãi nói:
_ Chúng ta cũng....
Không nói hết câu, anh nhắm ngay môi cô mà bắt đầu hôn sâu, bây giờ cô mới nhận ra cách mà anh nói là anh có lợi chứ không phải cô.
Sáng sớm tinh mơ, anh nắng chiếu qua khe cửa rọi vào đôi nam nữ vẫn đang say giấc đẹp trên giường.
Chói nắng khiến cho đôi mày đen của cô phải nhíu lại, cựa quậy muốn quay người nhưng lại bị vòng tay rắn chắc của anh giữ chặt. Cảm nhận được người trong lòng không an phận, anh mở mắt nhìn cô hỏi:
_ Thức rồi? Sao không ngủ thêm tí nữa?
_ Nắng, không ngủ được. Em làm anh thức sao?
_ Không, có muốn ngủ tiếp?
_ Không ngủ nữa.
_ Vậy dậy nổi không? Anh bế em?
_ Ừm.
Làm vệ sinh cá nhân xong, xuống nhà ăn sáng rồi đến thẳng công ty. Đến gần văn phòng của Nam Phong đã gặp Đường Thu Thảo đứng đợi ở đấy. Thấy Nam Phong đến cùng Vũ Tuyết Nhi, Đường Thu Thảo nhìn cô với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy nhưng khi nhìn sang Nam Phong, ánh mắt của cô ta lại khác hẳn, cô ta nhìn Nam Phong ỏng ẹo hỏi:
_ Phong, anh cho em mượn Tuyết Nhi một lát nha?
_ Không cho.
_ Anh ích kỷ vậy sao? Em mượn em trả chứ đâu lấy luôn!
_ Anh vào phòng trước đi.
_ Được.
Không đi chỗ khác nói chuyện, Đường Thu Thảo nói thẳng vào vấn đề chính:
_ Tao thích chồng mày, mày nhường cho tao đi. Tao mà ra tay thì mày chỉ có thua không có đường mà lui luôn.
_ Mày làm anh ấy tự nguyện theo mày được, thì cho mày đấy.
_ Mày... nếu tao làm được thì cần mày nhường cho à?
_ Không được thì cút, ở đây lại làm bẩn mắt tao.
_ Mày...
Nam Phong nghe tiếng nói lớn của Đường Thu Thảo, cứ nghĩ Vũ Tuyết Nhi có chuyện gì xảy ra nên đã đi ra hỏi chuyện:
_ Có chuyện gì sao?
Nghe tiếng nói của anh từ xa, Đường Thu Thảo giả vờ lấy tay của Vũ Tuyết Nhi đυ.ng vào mình rồi ngã lăn ra đất, tình huống bất ngờ cô không kịp phản ứng.
Mắt thấy Đường Thu Thảo nằm dưới đất, một dòng máu chảy ra từ người cô ta khiến cô kinh ngạc. Màu máu chói mắt làm cho cô đứng không vững, cũng may Nam Phong đi đến kịp thời đỡ cô ngã vào lòng.
Nam Phong gọi cấp cứu đưa Đường Thu Thảo vào bệnh viện, Vũ Tuyết Nhi hoảng sợ nắm chặt tay Nam Phong nói nhỏ:
_ Phong, em không có làm, là cô ta tự làm, em không có làm anh tin em không?
_ Anh tin em, ngoan đến bệnh viện xem tình hình của cô ta trước đã.
_ Em không có làm, em không có làm mà.
Tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, đến sảnh thì cũng vì tiếng khóc của cô làm cho chú ý, các nhân viên nhìn cô thương xót, tuy ít tiếp xúc với cô nhưng qua lời kể của thư kí Tống và Bảo Dung thì họ biết cô không hề có ác tính chỉ là mạnh mẽ những lúc cần.
Tất cả nhân viên xếp thành hàng nhìn Nam Phong dìu Vũ Tuyết Nhi cộng với việc Đường Thu Thảo được xe cấp cứu đến đón thì cũng biết được phần nào câu chuyện, cũng từ thư kí Tống mà mọi người biết Đường Thu Thảo luôn gây khó dễ cho cô trước mặt mọi người.
Đến bệnh viện, Nam Phong và Vũ Tuyết Nhi đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ kết quả. Từ xa Đường Tấn chạy đến hối hả nhìn Vũ Tuyết Nhi lớn tiếng hỏi chuyện:
_ Con tao bị gì mà ra nông nỗi này? Mày, có phải mày đã làm gì nó hay không? Con tao mà có chuyện gì nhất định sẽ không tha cho mày.
_ Ông Đường, ăn nói cho cẩn thận vào, ở đây là bệnh viện.
_ Hứ!
Vũ Minh và Trần Ngọc Liên cũng đến, nhưng cũng chẳng nghe Vũ Tuyết Nhi nói câu gì, hỏi thế nào thì lời đáp lại cũng là im lặng.
Qua hơn một tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu, bác sĩ bên trong bước ra, trên khuôn mặt là nỗi buồn không thể giấu. Giọng bác sĩ chậm rãi vang lên:
_ Đứa bé không giữ được.
Lời nói như muốn lấy đi mạng sống của Vũ Tuyết Nhi, cô ngất ngay tại chỗ, Nam Phong lo lắng cho người tìm bác sĩ đến khám nhưng lại bị Đường Tấn chặn lại lớn tiếng quát mắng:
_ Mày đã hại cháu ngoại của tao, mày mau đền mạng đi.
_ Con bé ngất xỉu rồi, chuyện này tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng.
Không cho ông ta có cơ hội trả lời, Vũ Minh bảo Nam Phong đưa cô đi. Nằm lại trên giường bệnh một ngày một đêm cô mới tỉnh, ba mẹ hai bên đều lo lắng đến chăm sóc cho cô. Đường Tấn cứ cách vài tiếng lại đến làm phiền khiến cho Nam Phong nổi trận lôi đình sai Tống Khải đưa toàn bộ hồ sơ phạm tội cho cảnh sát nhưng khi nào buổi họp báo của ông ta diễn ra hãy đến đưa ông ta đi.