“Là vầy, anh nghe mẹ nói em yêu sớm, vì yêu sớm nên thành tích học tập cũng giảm sút đi nhiều, mẹ còn bảo anh…”
“Không, không có đâu, anh, anh đừng có nói bậy, em không hề yêu sớm, em chỉ thầm mến thôi, anh hiểu không, thầm mến thôi, tên tử trạch* như anh chắc chắn chưa từng có bạn gái nên anh chắc chắn không hiểu đâu!”
*Tử trạch: có thể hiểu theo nghĩa wibu: là từ dùng để ám chỉ những người không phải người Nhật bị phát cuồng về anime/manga cũng như văn hoá của Nhật Bản.
Vẻ mặt của thiếu nữ kích động không thôi, Lý Hiểu Sính đứng dậy khỏi ghế sô pha, chiếc váy quá ngắn và dây thắt lưng quá cao của cô gái khiến Hà Vũ đang ngồi thấy loáng thoáng bờ mông đầy đặn phía dưới váy cô.
Trong sự hoảng sợ và ngượng ngùng, cô gái không hề nhận thấy anh trai đang không đúng, miệng cô vẫn lẩm bẩm lời chưa nói xong: “Bạn Dịch Phấn, cậu, cậu ấy vẫn chưa đồng ý với em, em…”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức suy sụp, trông có vẻ rất đáng thương.
Lúc này Hà Vũ cố gắng rời mắt khỏi bờ mông của cô gái, anh nói với Lý Hiểu Sính một cách khá ngạc nhiên: “Ai cơ? Còn có ai không thích em gái ư, em gái của anh xinh đẹp như vậy mà.”
Cô gái được khen thì coi đó là điều hiển nhiên, cô ngẩng đầu với vẻ mặt rất đỗi kiêu ngạo.
Sau đó Lý Hiểu Sính vừa nghe thấy người vừa khen cô là anh trai thì lại cúi đầu trầm ngâm, anh đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi nói: “Nhưng mà thân là đàn ông, anh có thể biết một chút lý do tại sao cậu ta không thích em gái.”
“Hả?” Lý Hiểu Sính nhướng mày, cô sắp tức giận, nhưng khi nghĩ có lẽ anh trai thật sự biết lý do Dịch Phấn không thích mình thì cố gắng kìm nén lại, cô hơi lúng túng hỏi: “Thế nào, anh nói xem.”
“Em đứng yên đây, đừng nhúc nhích.”
Lý Hiểu Sính vội vàng vịn vào tay nắm cửa ở bên cạnh để đứng vững, Hà Vũ đi tới đi lui quanh cô, ngay lúc cô sắp mất kiên nhẫn thì Hà Vũ chỉ vào quần áo của cô rồi nói: “Cởϊ áσ ra đi.”
“Anh đang nói gì vậy, đồ heo thối!” Lý Hiểu Sính vội che ngực, hung dữ chửi bới Hà Vũ.
“Không phải, anh trai chỉ muốn giúp em thôi, anh không dám bắt nạt em đâu.” Hà Vũ nói xong thì chỉ vào váy của Lý Hiểu Sính rồi nói: “Em cởi cả váy ra đi.”
“Thế cũng được.” Lý Hiểu Sính nghĩ đến lá gan như con chuột của Hà Vũ, cô quay đầu cởi cúc áo của mình: “Đừng có nhìn lung tung, con lợn thối, em cởi xong thì anh hẵng nhìn sau!”