“Tốt lắm, đây là địa chỉ mà Hiểu Sính muốn đến, quần áo Hiểu Sính phải mặc.”
Lúc này Lý Hiểu Sính vừa lễ phép lại hừ nhẹ một tiếng, cô ngửa đầu liếc nhìn quần áo trong tay người đàn ông, ngang ngược và kiêu ngạo nói: “Anh đúng là chỉ biết sai vặt người khác, phiền muốn chết.”
Kéo mạnh bộ quần áo và lấy địa chỉ, Lý Hiểu Sính đi tới một căn phòng khác, sau khi thay quần áo xong xuôi, cô chưa thèm chào hỏi mà đã đi ra khỏi viện thôi miên rồi.
Người đẹp Lý Hiểu Sính mặc bộ đồ JK bó sát phần thân trên, thân dưới và ôm sát phần mông, cô đi đến đâu gặp người đàn ông nào thì người nào người nấy cương cứng.
Nhưng khi thấy vẻ mặt của cô có vẻ không dễ đυ.ng vào, bọn họ chỉ đành đứng đằng xa nhìn cô, không ai dám trêu chọc cô cả.
Sau khi bắt phương tiện giao thông công cộng ở ngã ba đường, Lý Hiểu Sính đến trước cửa nhà Hà Vũ.
“Anh trai ngốc, thuê nhà xa vậy!” Lý Hiểu Sính hừ một tiếng, cô gõ nhẹ vào cửa vang lên tiếng cốc cốc. Vốn dĩ chỉ để xả cơn tức giận của mình, nhưng khi gõ hai lần thì tay của cô vừa đau vừa tê.
Cô lập tức đổi thành chân, đá chân vào cánh cửa.
Đạp hai cái thì cánh cửa trước mắt liền lập tức mở ra, Lý Hiểu Sính vừa nhấc chân lên định đá phát thứ ba, nhưng khi cô thấy người đàn ông trước mặt thì lại ngập tràn tức giận trong lòng, cô cố tình đá chân vào đùi người đàn ông…
Trong tiếng kêu đau đớn của Hà Vũ, Lý Hiểu Sính đẩy cánh tay người đàn ông đang vịn cửa ra rồi đi vào.
“Gọi em đến đây làm chi, anh trai ngốc!”
Hà Vũ đóng cửa lại, anh nhìn Lý Hiểu Sính đi ngang qua mình với ánh mắt tà da^ʍ, nhịn không được mà nuốt nước miếng, thầm nghĩ viện thôi miên này chất lượng cao quá.
Hà Vũ vội đóng cửa lại, bước nhỏ chạy đến cạnh sô pha, anh kéo đám quần áo bừa bộn trên ghế sô pha ra, để lại một khoảng không gian sạch sẽ.
“Em, em ngồi xuống trước đi.”
Nhìn thấy ánh mắt dâʍ ɭσạи của Hà Vũ, Lý Hiểu Sính càng tức giận, cô vừa tức vừa xấu hổ, thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết việc này rồi sẽ rời đi ngay, cô lẩm bẩm “heo mập da^ʍ tục”, đôi chân dài bắt chéo trên ghế sô pha.
“Được rồi, nói nhanh đi, em còn phải về gấp, đúng là vừa da^ʍ vừa ngu!”
Coi như đã quen với lời nhục mạ của em gái, Hà Vũ cũng không bận tâm, anh ngồi xuống bên cạnh Lý Hiểu Sính. Cô gái ngồi sang một bên mà không hề che giấu sự chán ghét chút nào, nhường khoảng trống ra cho Hà Vũ.