Cưới Người Đã Có Vợ (Nụ)

Chương 20

Trên nhà có tiếng cậu ba với anh Toàn, tôi nghe loáng thoáng câu được câu không nhưng cũng hiểu hai người họ đang ra sức bảo vệ tôi.

Tôi nằm một chút thì lên bếp thế nhưng cái Hằng giục tôi đi vớt bèo để nó thay tôi cơm nước.

Ừ thì nó thích nấu cứ để nó nấu, tôi ra sân quảy thúng rồi lững thững bước đi. Mợ cả hình như vẫn không ra đến ngoài, lúc đi qua buồng mợ tôi thấy mợ lại hát ru. Không hiểu sao dù cho mợ cả hành hạ tôi nhưng tôi vẫn thấy thương thương mợ. Mười năm mợ không có con, đến giờ mới có một chút lại bị con Hằng hại cho sẩy thai. Tôi khẽ thở dài, cứ vừa đi vừa suy nghĩ cuối cùng ra đến ao lúc nào chẳng hay. Lúc vớt được hai thúng bèo đột nhiên có tiếng cậu ba nói phía sau:

– Đồ ngốc!

Tôi quay sang nhìn cậu đáp lại:

– Tôi chả những ngốc đâu, còn ngu như lợn ý cậu ạ.

– Công nhận.

Ô đùa, cái cậu này phũ thật luôn nha, người ta có ngu thật thì cậu cũng phản bác một chút có sao? Nhưng thôi kệ, cậu cũng có ơn cứu mạng vài lần nên tôi cũng chả thèm chấp làm chi. Tôi vừa vớt bèo vừa nói:

– Cậu ba, cảm ơn cậu đã luôn giúp đỡ tôi. Hôm nay nếu không có cậu không biết tôi sẽ thế nào nữa. Mà sao cậu thông minh ghê luôn á, cái gì cũng nói được

– Quá khen.

Cậu ba nói chuyện nhạt như nước ốc, tôi đành câm nín không nói thêm được gì nữa. Vớt xong năm thúng bèo tự dưng nghĩ đến mợ cả tôi lại nhịn nhục bắt chuyện trước:

– Cậu ba tôi có chuyện này muốn hỏi.

– Hỏi đi.

– Mợ cả lấy cậu cả mười năm rồi mà không có con sao cậu? Là do cậu cả hay mợ cả không thể có? Có lý do gì không cậu?

Cậu ba nhìn tôi một lúc rồi mới hỏi lại:

– Sao tự dưng cô tò mò chuyện này?

– Tại nãy đi qua buồng mợ cả, tự dưng…tôi thấy thương thương mợ ấy.

– Chị ấy hành hạ cô như vậy mà cô vẫn không giận sao?

– Giận thì có giận nhưng thấy mợ ấy đáng thương nhiều hơn.

– Ừ…thực ra hồi chị cả và anh cả lấy nhau được một tháng thì anh cả vào Nam buôn gỗ mất ba bốn năm mấy, chị cả thì đi học. Đến lúc anh cả về hai anh chị ở với nhau hơn một năm rưỡi gần hai năm tính ra là năm năm sau chị cả mới có chửa. Nhưng chị cả có chửa được gần ba tháng thì bị tai nạn khiến chị ấy sẩy thai. Lúc ấy mất thêm hơn một năm nữa để phục hồi cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau đó đến giờ thì tự dưng chị ấy không có thai thêm lần nào nữa, mấy lần tôi bảo hai người đi kiểm tra nhưng vì tự ti nên không ai chịu đi, mãi đến đợt gần đây thì mới đi. Kiểm tra cả anh và chị đều không có vấn đề gì, cũng không hiểu lý do gì mà không thụ thai được, cũng có thể do anh cả và chị cả không quan hệ đúng ngày rụng trứng…

Tôi nghe cậu ba nói tự dưng càng thấy thương thương mợ cả. Khổ thân mợ hai lần có thai đều bị mất. Nhưng lạ nhờ, mợ không có vấn đề gì nhưng suốt ngày bị chì chiết là gái độc. Thân phận phụ nữ sao mà đáng thương thế chứ nị. Tôi khẽ thở dài, đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, mợ cả…mợ cả không có vấn đề gì nhưng lại không có thai trong khi cậu cả ở nhà quanh năm ngày tháng? Bỗng dưng tim tôi đập liên hồi, liền quay sang lắp bắp hỏi:

– Cậu ba…cậu bảo con Hằng…con Hằng rất giỏi về các loại thuốc đúng không?

– Đúng vậy sao thế?

– Có khi nào chuyện mợ cả không có con là do con Hằng không? Tôi tính nhẩm thử, con Hằng năm nay mười tám mười chín tuổi, sau vụ tai nạn của mợ cả phục hồi một năm lúc đó nó cũng khoảng mười lăm tuổi. Mợ cả ngày xưa có đối xử khắc nghiệt với nó không?

– Hồi nó dậy thì phổng phao anh cả hay dòm ngó nên chị cả cũng ghét nó.

Tôi thấy vậy tát một phát vào vai cậu nói:

– Thế đúng rồi cậu nghĩ xem con Hằng tính nó ranh ma như vậy lại biết về các loại thuốc nên nó cho vào thức ăn để mợ cả không đẻ được. Với lại giờ tôi mới nhớ ra, từ lúc tôi về mấy tháng mà tôi cũng chả có chửa, giả dụ mình mợ cả thì thôi còn đổ lý do nọ kia, cả tôi như vậy tôi nghi lắm.

Cậu ba nhìn tôi một lúc, một lúc rất lâu, tôi cứ ngỡ cậu không tin tôi ai dè cuối cùng cậu đáp:

– Nụ, không ngờ cũng có lúc cô thông minh thế này. Sao chuyện này tôi không nghĩ ra nhỉ?

– Vậy…vậy bây giờ phải làm sao hả cậu?

– Làm sao được? Đâu có chứng cớ gì, nhưng từ giờ cứ để chị dâu tránh thai cũng được, vì chị ấy mới sẩy thai xong. Đợi khoảng ba tháng nữa…tôi sẽ có cách.

Tôi gật đầu, tự dưng trong lòng cũng cảm thấy hơi vui vui. Cậu ba thấy vậy cốc đầu tôi một cái rồi quảy giúp tôi năm gánh bèo về. Về đến nơi đã thấy con Hằng dọn cơm lên ăn. Hôm nay mợ cả nằm cả ngày trong buồng chẳng chịu ra ngoài, con Hằng phải bê cơm vào tận buồng cho mợ. Thế nhưng cũng chính vì thế tôi được ngồi ăn cơm cùng mọi người. Trong bữa cơm tự dưng con Hằng nói:

– Ông bà, sáng nay mợ hai bị người ta bắt cóc hở ông? Mà sao người ta tự dưng bắt cóc mợ hai làm chi? Chắc chắn không phải để tống tiền rồi, lạ nhỉ?

Nghe nó nói có lộn ruột không cơ chứ, khi cả nhà chả ai nhắc đến tự dưng nó lại cố châm ngòi vào. Ông thấy vậy thì lừ mắt nhìn tôi:

– Chả biết bắt cóc hay trốn, nhưng nếu lần sau mày dám trốn ông đánh nhừ tử mày hiểu không?

Tôi gật đầu sợ hãi nói:

– Dạ con hiểu rồi thưa ông.

– Bây giờ ông nói nhé, mợ cả thì giờ mới sẩy thai, mày xem thế nào mà chửa đẻ đi.

Không hiểu sao ông nói đến đấy tôi bất giác đưa mắt nhìn cậu ba. Ánh mắt cậu lúc này cũng tối sầm cả lại. Tim tôi tự dưng cũng nhói lên. Cậu cả với cái Hằng thì lấm lét nhìn nhau.

Ăn cơm xong tôi đi rửa bát rồi về buồng nằm. Suốt buổi chiều ấy tôi cứ nằm ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Thế rồi tự dưng…tôi lại có một kế hoạch khác.

Buổi tối hôm đấy y như rằng cậu cả mò xuống buồng tôi, thế nhưng khi cậu vừa chạm lên ngực tôi tôi đã nói:

– Cậu cả, hôm nay tôi đến ngày, e rằng không phục vụ cậu được rồi.

Cậu cả nghe vậy chau mày nói:

– Nụ, từ lúc về đây cô năm lần bảy lượt từ chối tôi, hết lý do nọ đến lý do kia cô định trêu ngươi tôi đấy à.

– Tôi không trêu ngươi cậu, không tin cậu cứ thử mà xem đúng không?

Tất nhiên là đúng rồi, trước lúc cậu xuống tôi đã ăn trộm lọ mực đỏ của cậu ba đổ vào quần con rồi. Thấy cậu im lặng tôi lại bồi thêm:

– Với lại ngoại tôi mới mất, nghe nói nhà có người mới mất mà ân ái là dễ đen đủi lắm, cậu dân là buôn bán chắc cũng hiểu chứ?

Cậu cả nghe vậy thở dài đứng dậy một mạch đóng rầm cửa. Cậu vừa đi khuất tôi liền nhón chân theo sau. Nhưng tiếc là cậu về luôn buồng không qua chỗ con Hằng. Tôi có chút thất vọng nhưng cố an ủi mình rằng thời gian còn dài tôi không việc gì phải nóng vội.

Những ngày tiếp theo mợ cả vẫn đối xử với tôi gay gắt như vậy. Lúc thì mợ tát, lúc mợ vả, lúc thì chửi mắng sỉ nhục. Thế nhưng tôi cố nhịn nhục, có vài lần định giải thích nhưng tôi hiểu càng giải thích mợ càng căm ghét nên đành thôi.

Một buổi sáng sau ngày ngoại tôi mất được một tuần tôi xin ông bà về thắp cho bà nén nhang. Nhưng lần này tôi không đi một mình đề phòng con Hằng lại giở trò nên tôi đi cùng anh Bình, cậu ba và một người gia đinh khác.

Đúng là do chuẩn bị kỹ lưỡng nên cả lúc đi lẫn lúc về con Hằng chả giở được trò gì, lại cộng thêm việc cửa buồng tôi khoá kỹ càng hai lớp bảo sao về mặt nó cứ hậm hà hậm hực.

Mà nhắc mới nhớ nha, cả một tuần nay cậu cả không xuống chỗ tôi cũng chả xuống chỗ con Hằng. Tôi rình mò mấy đêm mà ứ làm gì được, đã thế thêm mợ cả càng ngày càng quá quắt khiến tôi đôi khi muốn điên lên luôn. Những ngày nhẫn nhục chịu đựng càng lúc càng kéo dài.

Đốt nhang cho ngoại về tôi nằm vật ra giường, đột nhiên có tiếng gõ cửa, còn chưa kịp mở mợ cả đã rít lên:

– Con kia, mày định nằm chết trương ở đấy đến bao giờ. Dậy đi vớt bèo mau lên.

Tôi liền vội vàng ra mở cửa rồi đáp:

– Mợ, hôm qua tối con vớt cả thảy mười lăm thúng rồi mà, gấp ba lần thường rồi ý.

Mợ nghe vậy nhếch mép tát bốp một phát vào miệng tôi rồi gằn giọng:

– Mày thích cãi tao không? Tao nói mà mày dám cãi à? Hay mày nghĩ mày muốn thay tao làm chủ cái nhà này

Mẹ cha con Hằng, nó lại đi bơm đểu mợ cả đánh tôi. Chả cần phải tận mắt chứng kiến tôi cũng biết. Mỗi lần thấy con Hằng từ buồng mợ cả về y như rằng tôi bị đánh. Thế mà trước mặt tôi nó lại đi nói xấu, đi chê bai mợ cả mới tài. Tôi nhìn mợ cả gật đầu đáp:

– Dạ, con không dám, con đi luôn bây giờ.

Nói rồi tôi vội chạy ra sân, mợ cả liền cầm chiếc guốc gỗ ném lên đầu tôi. Tôi bị choáng váng gần ngã lăn ra đất, ông bà chạy ra thì mợ bình thản nói:

– Mợ nhỡ tay.

Ôi ông bà có ngu đâu mà không biết mợ cố ý, nhưng mà ông bà cũng chẳng nói gì, nhiếc móc mợ vài câu rồi thôi.

Cậu ba vừa chạy ra ngoài phát mà tôi u đầu lên ngay, mệt mỏi thật sự.

Cả ngày hôm ấy mợ cả gây sự với tôi liên tục, con Hằng trước mặt tôi tỏ vẻ an ủi thông cảm thế mà lâu lâu lại thấy lên buồng mợ cả thì thầm to nhỏ. Nó làm như tôi vẫn là con Nụ ngu si của ngày xưa hay sao ý. Lại còn bịa đặt là lên xin mợ cả đừng đánh tôi nữa. Mắc mửa!

Tối hôm ấy cậu ba ném cho tôi ít thuốc, ở nhà này lúc nào tôi cũng cần phải có thuốc bên cạnh, không bỏng thì cũng sứt sát, hoặc bong gân, sưng đầu mẻ trán. Mà lạ nha, mợ cả đánh tôi vậy tôi cũng hơi hận hận thôi, nhưng chính con Hằng tôi mới căm ghét vô cùng.

Lúc tôi nằm ở buồng đột nhiên có tiếng gọi của cậu cả ngoài cửa, tôi liền ngồi bật dậy, cho một tẹo thuốc ít ỏi vào cốc nước để trên chiếc bàn cạnh thành giường. Cậu cả vừa xuống liền ôm chặt lấy tôi, tôi khẽ đẩy cậu ra rồi nói:

– Mời cậu uống nước, tôi có chuyện cần nói.

Cậu cả nghe vậy uống ực một hơi, tôi liền tự động tụt quần sau đó đưa ra trước mặt cậu nói tiếp:

– Tôi vẫn đang đến ngày…xin lỗi cậu tháng này tôi rong kinh..

Cậu cả nhìn thấy liền nôn oẹ, phải rồi sao không nôn cho được, tôi cho chút mắm tôm bà mới mua vào cơ mà. Cậu chả nói chả rằng đứng thẳng dậy đi ra ngoài lẩm bẩm:

– Tự dưng bệnh với tật, trông đẹp đẽ mà hôi thối kinh khủng! Phát tởm.

Tôi cười đắc ý nằm xuống tắt điện sau đó nhón chân đi ra cửa. Đúng như tôi dự đoán cậu cả vào buồng con Hằng, đợi cậu đi khuất tôi liền chạy theo. Buồng con Hằng nằm cách biệt gần giếng nên phía trên nhà tất nhiên chả ai biết cậu cả với con Hằng đang làm gì. Để cho chắc tôi đứng nép bên ngoài nghe ngóng. Khi có tiếng con Hằng nũng nịu:

– Sao lâu lắm rồi cậu mới xuống chỗ con?

Tôi nghe xong liền nhẹ nhàng đi vội lên nhà gõ cửa buồng mợ cả, mợ cả nom tưởng cậu nên không đáp mà lặng lẽ mở cửa. Mợ vừa mở tôi liền ấn mợ vào trong rồi nói:

– Mợ cả, con Nụ đây. Mợ đừng la hét gì, con có chuyện cần nói với mợ.

Mợ cả nghe xong định rít lên, tôi liền bịt miệng mợ lại rồi nói:

– Tý mợ gϊếŧ con cũng được, con chấp nhận, nhưng giờ mợ đi theo con đã. Cậu cả với con Hằng đang hú hí với nhau dưới buồng con Hằng. Mợ không tin thì đi theo con.

Đúng như tôi đoán, mợ cả nghe vậy toàn thân run lên rồi im bặt. Tôi vẫn sợ mợ la hét nên lấy tay bịt miệng mợ lôi nhẹ mợ xuống buồng cái Hằng.

———