Cưới Người Đã Có Vợ (Nụ)

Chương 19

Cậu vừa nói xong bất chợt tôi nghe uỳnh một phát sau đó cậu nằm vật ra nền đất, cháo cũng tung toé khắp nơi. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tôi đã bị bịt miệng rồi lôi đi. Tôi nhìn cậu ba nằm trên nền đất cố giãy giụa gào hét nhưng bất thành chỉ có những tiếng ú ớ giữa không gian tĩnh mịch.

Hai người đàn ông cao to, người giữ miệng và đầu, kẻ giữ chân cứ thế lôi xềnh xệch tôi ra ngoài. Tôi lấy hết sức lực cắn vào tay người đang bịt miệng mình đến khi có mùi máu tanh tưởi bốc ra hắn ta mới buông tay. Thấy thế tôi liền gào lên. Nhưng vừa mới gào đã bị một cú đập từ sau gáy, toàn thân cũng vì thế mà lịm đi.

Tôi không biết mình ngất bao lâu chỉ đến khi tỉnh dậy mới thấy miệng đã bị nhét giẻ không kêu nổi, gã đàn ông bịt miệng tôi khẽ nói:

– Ném mẹ nó ở đây đi, có mang quần áo của nó đi không?

– Có, túi quần áo của nó để ngay bên cạnh đây. Nhìn nó ngon thế này hay hϊếp phát nhỉ?

– Mày điên à? Để công an gô cổ mày hả? Theo kế hoạch thôi, để tao đấm nó phát nữa rồi cởi trói cho nó sau đó mày về báo người là được

Hắn ta vừa nói xong tôi cũng không còn biết gì nữa, đến khi có tiếng xôn xao tôi mới mở mắt. Vừa nhìn đã thấy ông bà đang từ xa tiến lại rồi đứng trước mặt, còn có cả đám gia đinh quen thuộc. Ông nhìn tôi quát lên:

– Con này mày to gan thật, ông bà thương mày cho mày ở lại mà mày dám trốn đi à? Lôi nó về dần cho một trận mau lên.

Tôi nhìn ông, lắp bắp nói:

– Ông…con không trốn, con bị người ta bắt cóc.

– Bắt cóc mà mang cả quần áo đi? Bắt cóc mà người ta để mày ở đây sao? Bắt cóc mà mày tỉnh táo thế này? Bắt cóc thế người bắt cóc đâu? Nếu không phải nhờ con Hằng nó báo thì giờ mày cao chạy xa bay rồi đúng không?

Mẹ kiếp, lại con chó Hằng! Tôi khẽ chửi thề trong lòng, hoá ra chính nó dàn cảnh tôi bị bỏ trốn để về chịu đòn. Từ xa xa tôi thấy cậu ba đang chạy lại, không hiểu sao…tự dưng tôi cũng cảm thấy nỗi sợ hãi bất an trong lòng tan biến hết. Con Hằng, nhân lúc tôi chịu tang bà không để ý mà dám làm trò khốn kiếp này.

Càng nghĩ lại căm hận!

Khi cậu ba chạy tới mọi người đều kinh ngạc quay sang nhìn cậu. Bà Quế chau mày nói:

– Thằng này đi đâu cả đêm qua không về vậy?

Cậu ba thở hồng hộc rồi đáp:

– Thầy mẹ có chuyện gì thế?

– Chuyện gì nữa? Con ôn này nó định bỏ trốn, may có người báo. Con này lưu manh thật lợi dụng cái chết của bà nó mà định xéo.

Cậu ba lắc đầu đáp:

– Không phải đâu mẹ, Nụ không bỏ trốn, cô ấy bị bắt cóc.

Ông Hiệp nghe vậy quát lên:

– Thằng này mày lại bênh nó chứ gì? Mà cả đêm qua tại sao mày không về? Đừng nói với thầy là mày giúp nó bỏ trốn nhé.

– Không, thầy mẹ, thầy xem xem vai và gáy con tím lên đây này, cả cô Nụ nữa, sau gáy cũng bị tím lên, mặt bị sứt sát, đây thầy xem…

Cậu ba cúi xuống kéo tay áo tôi lên nói tiếp:

– Tay vẫn còn vết bị trói bị siết, Nụ xoay người lại đi, gáy bầm tím con cũng vậy. Đêm qua nửa đêm tự dưng con mơ thấy bà cô Nụ bà ấy hiện hồn về khóc không nói không rằng. Thầy mẹ biết tính con trước nay chả bao giờ duy tâm, nhưng tự dưng sáng con mới đi đám bà cô ấy mà lại mơ nên con cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng con cũng mặc kệ, sau đó ngủ tiếp, đang ngủ lại mơ thấy tiếp bà ấy, lần này bà vừa khóc vừa nói cứu lấy Nụ . Con thấy bất an quá liền chạy xe sang nhà Nụ vừa đến nơi thì thấy có hai bóng đen bên ngoài, con mới bảo cô ấy cầm quần áo đi về đi. Nhưng vừa nói xong thì con bị người ta đánh ngất, cô ấy thì mới vừa kịp lấy túi quần áo đã bị lôi đi. Lúc con dậy không thấy cô ấy chạy đi tìm thì thấy cảnh này.

Ông nhìn cậu bán tin bán nghi hỏi lại:

– Mày nói thật không? Mà nó bị bắt cóc thì tự dưng mang quần áo theo làm gì? Thầy thấy sai sai.

– Thầy nghĩ xem, nếu cô ấy muốn trốn thì nhà mình dễ dàng tìm được không? Nếu muốn trốn cô ấy trốn từ lúc ở trên Hà Nội theo con có phải hơn không?

– Nhưng lúc đấy bà nó chưa mất nó làm sao dám trốn?

– Vậy bà cô ấy mới mất được một ngày, mồ mả còn chưa yên cô ấy liệu dám trốn sao thầy? Trốn gì mà trốn cái thầy mẹ tìm được ngay dễ dàng thế? Những vết thương trên người chẳng lẽ cô ấy tự làm? Còn con nữa, con có điên đâu mà tự dưng đêm tìm đến nhà cô ấy rồi bị đánh bầm hết người. Con nghĩ con hạp vong hồn bà cô ấy nên đêm qua bà về báo mộng cho con. Nghĩ cũng tội, có mỗi hai bà cháu ở với nhau mà tự dưng giờ bà mất, giống hồi bà nội mất chẳng phải bà nội cũng báo mộng cho mẹ lúc con rơi xuống ao sao?

Bà Quế nghe vậy gật gù đồng tình, ông vẫn chưa tin hẳn lại hỏi:

– Thế sao bọn bắt cóc nó bắt đến đây nó lại thả ở đây?

– Khu vực này nhiều công an, có khi đi được nửa đoạn đường gặp công an đành để lại cũng nên. Với lại hôm qua lúc đi con có báo thằng Toàn biết nên có thể thằng Toàn là người giúp cô Nụ thì sao

Cậu nói đến mức này, ông đành phải tin. Ông thở dài nói:

– Nếu đã vậy thì đi về nhà đi, sáng sớm ra làm ông mất cả ngủ cả nghê. Xéo hết về.

Tôi gật đầu lật đật đứng dậy, ôm túi quần áo rồi đi theo ông bà. Cậu ba thì đánh xe máy về trước. Tôi đoán chắc cậu về gặp anh Toàn, cũng may ông bà cũng không phải quá cay nghiệt khó tính gì nên cậu ba nói cũng nguôi dần. Lúc tôi và mọi người về đến nhà thấy con Hằng đang hát ngoài sân, mợ cả thì vẫn nhốt mình trong buồng. Tôi bật cười, con này chắc có lẽ đang vui mừng vì tôi sắp ăn trận đòn nhừ tử, thấy tiếng dép nó quay lại. Ông bà nhìn nó rồi nói:

– Nấu ăn sáng xong chưa? Dọn lên cho ông với bà ăn.

Con Hằng thấy vậy mặt tái mét lại, nó lắp bắp nói:

– Dạ…dạ ông bà ăn sáng luôn sao?

– Chứ mấy giờ rồi mà không ăn? Con Nụ đi tắm nước lá thơm đi mau lên.

Tôi gật đầu đi qua con Hằng không thèm nói lời nào về buồng lấy quần áo đi tắm. Lúc tôi tắm xong y như dự đoán con Hằng chui xuống buồng tôi nói:

– Mợ hai, sáng nay có thằng tự dưng đến nhà mình kêu mợ bỏ trốn, eo ơi ông bà nghe vậy tức giận lắm luôn nha. Mà may thế mợ không bị đánh, trước con bỏ trốn một lần bị đánh nhừ tử.

– Thằng nào kêu tôi bỏ trốn vậy?

– Con đâu biết đâu, con đang quét sân nó chạy vào kêu như thế

– Thế sao nãy ông bà bảo Hằng nói tôi bỏ trốn.

Nó nghe vậy chẳng thấy giật mình mà bình thản đáp:

– Ôi giời ông bà nhầm to dễ sợ, hay mợ nghe nhầm? Lúc ấy con sợ quá còn bịt miệng nó lại cơ chẳng dè ông bà nghe được hết. Rõ ràng con còn thanh minh cho mợ cơ mà. Mà mợ đừng buồn chuyện ngoại mợ nữa nha, người mất cũng mất rồi có đau khổ cũng không sống được lại.

Tôi bật cười trong lòng, con này đến chết vẫn không thôi tật gỉa tạo. Mợ cả đáng sợ không bằng một phần nghìn của nó. Thế nhưng tôi vẫn cảm ơn nó rối rít. Nó định hỏi tôi mấy câu nữa nhưng tôi chỉ nói tôi mệt muốn nằm nghỉ một chút, thấy tôi nói vậy nó gật đầu còn không quên lấy cho tôi một cốc trà gừng ấm để lên đầu giường. Đợi nó đi khuất tôi đổ luôn cốc trà gừng vào trong gầm giường, lúc này tôi mới thấy chiếc bánh bao hôm trước kiến bu đầy…nhưng lạ lắm, đống kiến bất động chết trên chiếc bánh bao con Hằng cho tôi. Chẳng biết nó cho thứ gì vào, có lẽ không chết người đâu mà sinh bệnh trong người ấy chứ.

Đúng là không thể nhìn cái mặt ngây thơ của con Hằng mà bắt được tính nết của nó. Thứ người gì đâu ác hơn cả mẹ con nhà Cám.

———