Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản

Chương 5

----

Nghe dì cả Quản nói như vậy, Quản Vũ cũng từ tốn nhìn đi chỗ khác, thờ ơ đáp lại: "Vậy sao ạ."

Vu Phượng Ny cảm thấy có lẽ là Quản Vũ không phải người thật thà dễ dạy như dì cả nói, để một cô con dâu như thế vào cửa thì cũng không dễ bắt chẹt, nên bà ta thấy hơi không hài lòng lắm.

Tống Chí Hải nghĩ, Quản Vũ có bề ngoài xinh đẹp nhưng lại có gai, sau này ở chung rồi thì chắc cũng không dễ dàng gì cho lắm, nên lúc này, ở sâu trong nội tâm anh ta cũng thấy hơi đắn đo.

Còn Quản Đại Thắng tuy rằng chất phác kiệm lời, thế nhưng cũng không có nghĩa là ông ấy không có đầu óc, lúc này ông ấy đang suy nghĩ cẩn thận.

Đúng thế, một đối tượng tốt như vậy, sao mà chị cả có thể bỏ qua con gái mình được, mà cũng không để ý tới những anh em khác lại đi giới thiệu cho Đại Nha nhà ông chứ?

Dì cả Quản thì...

Dì cả Quản tức sắp chết luôn rồi!

Thấy sắc mặt Vu Phượng Ny sầm xuống, bà ta biết, khả năng cao là mối hôn sự này thất bại rồi, công việc của bà ta...

Dì cả Quản vẫn còn muốn cứu vãn, thế nhưng Quản Vũ đã mở miệng trước: "Dì cả, thím, mấy chuyện như xem mắt cũng không thể nói một lần là xong, chúng ta cũng đều tự có suy nghĩ riêng của bản thân mình, sao chúng ta không quay về suy nghĩ lại đi?"

Sở dĩ Quản Vũ sốt ruột muốn rời đi là bởi vì...

Ngay lúc nãy, trước mắt cô đột nhiên hiện ra một trang bìa.

[Chúc mừng kí chủ đã được ràng buộc với hệ thống cung cấp thức ăn.]

[Mỗi ngày từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối sẽ đưa vật phẩm miễn phí hai lần, vật phẩm giới hạn không bị giới hạn thời gian.]

[Sau khi qua kiểm tra: Chưa tới thời gian cung cấp.]

[Vật phẩm giới hạn hôm nay: 1600gram (phần) xương sườn, vật phẩm cần thiết: 200gram bạc hà.]

Lúc đầu Quản Vũ còn tưởng là mình hoa mắt.

Thế nhưng mở mắt ra nhắm mắt lại, rồi lúc mở mắt ra lần nữa lại phát hiện nó vẫn còn ở đó.

Hơn nữa, nó còn có thể di chuyển qua lại theo suy nghĩ của cô, có thể đóng đi và cũng có thể hiển thị lại lần nữa.

Cái này...

Quản Vũ thấy hơi kinh ngạc.

Cô tha thiết muốn nghiên cứu thử cái thứ này.

Nhất là, cái xương sườn kia...

Xì xụp!

Đó là chính là thịt đó!

Gia đình cô chỉ có thịt tronng mỗi món sủi cảo dịp mừng năm mới thôi, đã non nửa sáu tháng nay cô chưa được ăn thịt, có ai mà không thèm chứ?

Đặc biệt là Quản Vũ ở trong mơ, đến tuổi già khốn khó, cuộc sống khó khăn thì lại càng thèm hơn.

Để mà so sánh thì mấy người như người nhà họ Tống này cũng chẳng quan trọng.

Dù sao thì ai thích nhảy vào cái bẫy này thì nhảy, còn cô là chắc chắn sẽ không nhảy.

Dì cả Quản vốn còn định cứu vãn lại, nhưng khi Quản Vũ đã nói những lời như thế rồi thì sắc mặt bà ta tái hẳn đi, hung hăng trợn mắt lườm Quản Đại Thắng và Quản Vũ.

Đáng tiếc là phần lớn sự chú ý của Quản Vũ đã dồn vào phía hệ thống cung cấp thức ăn rồi, hoàn toàn không muốn nhìn bà ta thêm chút nào.

Quản Đại Thắng bị lườm thì cũng không giận mà chỉ cười cười ngượng nghịu.

Sắc mặt Vu Phượng Ny u ám đi hẳn, về phần Quản Vũ thì bà ta đã cực kỳ gai mắt cô rồi!

Cái thứ gì thế không biết?

Trước giờ luôn là con trai bà ta lựa chọn người khác, hôm nay còn để một cô gái nông thôn Quản Vũ lựa chọn sao?

Trong lòng Vu Phượng Ny tức giận, đương nhiên thái độ cũng trở nên lạnh lùng đi.

Tống Chí Hải cũng nghe ra sự từ chối không uyển chuyển trong lời nói của Quản Vũ, điều này khiến lòng anh ta cực kỳ khó chịu, hiển nhiên sắc mặt cũng rất tệ hại.

Bầu không khí xấu hổ trong căn phòng cũng không cần thiết phải kéo dài nữa.

Nhưng dì cả Quản vẫn muốn cứu lấy công việc của mình, nhưng Quản Đại Thắng vẫn luôn im lặng suốt cả buổi lúc này lại đột nhiên buồn bực mở miệng nói: "Đại Nha nói đúng."

Dì cả Quản: ...!