Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản

Chương 4

----

Tống Chí Hải đang suy nghĩ mơ hồ, Vu Phượng Ny đứng bên cạnh nhìn thấy rất không hài lòng.

Dù gì con trai bà ta vẫn luôn xuất sắc, muốn chọn người con gái thế nào mà chẳng được?

Quản Vũ trông có vẻ vô cùng lạnh lùng, khiến trong lòng Vu Phượng Ny khó chịu.

Vốn dĩ bà ta đã thương lượng các điều kiện với dì cả Quản xong xuôi hết rồi, nhưng bây giờ lúc ngồi xuống, bà ta cũng không nói nữa: "Gia đình chúng tôi cưới vợ cũng hỏi cưới thật lòng, mọi người đã chịu đi xem mắt thì chắc chắn là cũng thật lòng muốn gả, tôi cũng không nói vòng vo, chúng tôi sẵn sàng trả sính lễ 80 tệ."

Sau khi nói xong, Vu Phượng Ny hơi nâng cằm lên, gương mặt hướng về phía Quản Đại Thắng và Quản Vũ.

Quản Đại Thắng quả thực bị số tiền này làm sốc ngây người!

Hai năm qua, tiền sính lễ trong thôn bọn họ đã tăng lên nhiều, nhưng 80 tệ đúng là không hề ít!

Trong lòng Quản Vũ cũng cực kỳ bất ngờ, đâu có chuyện này?

Phải biết rằng, ở trong giấc mơ, Vu Phượng Ny còn nhường cả công việc cho cô.

Cả nhà bọn họ cũng lợi dụng điều này mà luôn bắt cóc cô, trói buộc cô vào cái căn nhà vốn không lớn này, hơn nửa đời người cũng không được đi ra ngoài.

Thấy vẻ mặt Quản Vũ lạnh lùng, sắc mặt Vu Phượng Ny hơi trầm xuống, ấn tượng về cô lại thấp đi đôi chút.

Bà ta vốn còn đang do dự có nên nói tới chuyện công việc hay không, giờ bà ta hoàn toàn không nói gì đến nó nữa, chỉ nói đến những công đoạn khác: "Đương nhiên, kết hôn sẽ có ba vòng một nhẫn, chắc chắn chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị, còn ba mươi sáu chân* thì có lẽ không dễ thực hiện, trong một căn nhà lớn thế này, chúng ta cũng phải cân nhắc thực tế, nói chung, nhà chúng tôi sẽ không đối xử tệ với con gái nhà các anh."

*một tủ quần áo, một tủ đồ, một bàn, 4 ghế và một giường

Dì cả Quả vừa nghe đã nghĩ, điều này hơi sai sai?

Không phải trước đó còn phải nói chuyện công việc sao?

Bà ta nháy nháy mắt với Vu Phượng Ny, cuối cùng đối phương cũng không thèm để ý, trong lòng dì cả Quản thầm suy nghĩ: Như này là không hài lòng với Quản Vũ cho lắm nên mới không nhắc tới sao?

Sau khi do dự, dì cả Quản cũng không nhắc tới vấn đề này nữa, mà quay đầu cười nói: "Anh ba à, điều kiện nhà họ Tống rất tốt, sau khi Tiểu Vũ kết hôn thì thành người thành phố rồi, nếu sau này có cơ hội tốt thì nói không cừng còn có thể đi làm công nhân đó, cơ hội ngàn năm có một đấy."

Quản Đại Thắng nghe xong, miệng ông giật giật nhưng không nói gì, ông quay lại nhìn Quản Vũ.

Đương nhiên là ông lung lay, nhưng lại không giỏi ăn nói, lúc này thậm chí còn không thể thốt nổi một chữ khỏi mồm.

Dì cả Quản thấy dáng vẻ lúng túng của ông ấy thì không nhịn được mà nhổ nước bọt trong lòng, sau đó cũng quay đầu nhìn Quản Vũ.

Quản Vũ bị mọi người nhìn chằm chằm, cô hơi nghiêng đầu một chút, tò mò hỏi: "Dì cả, nếu điều kiện nhà họ Tống tốt như vậy thì sao cô không nghĩ đến việc giữ lại cho Mỹ Na ạ?

Mỹ Na, tên đầy đủ là Lư Mỹ Na, là con gái nhà dì cả Quản, năm nay hai mươi tuổi, lớn hơn Quản Vũ một tuổi.

Quản Vũ không hiểu tại sao trong mơ mình lại ngu như thế?

Nếu như Tống Chí Hải thật sự là một đối tượng tốt như vậy, thì sao dì cả Quản lại mặc kệ con gái nhà mình mà đi giới thiệu cho đứa cháu gái này kia chứ?

Quản Vũ vừa nói lời này xong, tất cả những người trong phòng đều ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt Vu Phượng Ny sa sầm đi hẳn, gương mặt dì cả Quản lại lộ ra vẻ xấu hổ, Tống Chí Hải hơi nhíu mày, còn Quản Đại Thắng thì đang như suy nghĩ điều gì.

Quảng Vũ cũng không quan tâm bầu không khí lúc này thế nào mà chỉ tò mò nhìn dì cả Quản.

Dì cả Quản vốn đang xấu hổ, lại bị cô nhìn chằm chằm như thế, bà ta không kìm được mà thấy hơi chột dạ, thế nhưng vẫn cố gắng kiềm xuống được, bà ta vỗ chân, cười sang sảng: "Con bé này cháu xem cháu kìa, không phải là vì dì cả thương cháu đó sao, Mỹ Na thì tự có duyên phận của Mỹ Na thôi."