Tôi Chỉ Có Một Tinh Cầu Mà Thôi!

Chương 29

"Ta nói, Ninh tiên sinh, chúng ta thật sự không có sai sao?"

"Đúng vậy, ta nhớ tới lần trước tới đây, chỉ là một gian phòng nhỏ, nhìn rất..."

"Hơn thế nữa! Nhìn kìa, có rất nhiều cây non và hoa đang mọc lên. Ngươi có thực sự lái đúng hướng không?"

Sau khi xuống phi thuyền và từng bước đến gần tòa nhà ngay phía trước, các thành viên trong nhóm của Công ty Vật liệu Dị Thú Ngoài hành tinh càng ngày càng sợ hãi.

Ninh Địch cũng bắt đầu tự hỏi liệu mình có nhầm chỗ không, nhưng khi nhìn thấy cái đầu to nhô lên sau cụm hoa màu tím, anh liền chắc chắn: “Đúng rồi, đi thôi!”

Thật hay giả? Bất quá lão bản đã nói như vậy, cũng không cần lo lắng, dù sao hôm nay cũng đủ để hoàn thành công việc.

Nhóm người tiếp cận và gặp thành công chủ bá có mối quan hệ tốt với ông chủ Ninh. Sau khi hỏi đối phương rằng không hề di chuyển chỗ ở, mọi người đều không thể tin được.

Ở đây vẫn là một ngôi nhà gỗ, nhưng nó hoàn toàn khác với ngôi nhà trước đó. Có người nhìn kỹ hơn và phát hiện ra rằng vật liệu của ngôi nhà gỗ vẫn được làm từ những loài động vật và thực vật biến dị, nhưng chúng được chế tạo tinh xảo hơn và cắt thành từng mảnh nhỏ hơn. Với việc bổ sung cây xanh và hoa, tính thẩm mỹ cũng đã tăng vọt.

Đặc biệt, phong cách khác hẳn với kiến

trúc hiện đại, những ô cửa sổ hoa rỗng, chuông gió trên mái hiên, dây hoa tím bám dày trên tường càng hiếm hơn khi ở sa mạc vốn chẳng có gì đặc biệt này. Nó không phải là một tòa nhà quá phức tạp, nhưng nó có một sức hấp dẫn đặc biệt, ngay khi nhìn thấy nó, bạn có thể in rõ từ đẹp trong đầu.

Điền Sơn Sơn chào Ninh Địch: “Chúng ta tới đây ngồi một lát, đội săn vẫn chưa về.” Nói xong, hắn dẫn một nhóm người đi vào rừng trúc nhỏ.

Rừng trúc nhỏ có không gian hạn chế, nhiều người chỉ có thể đứng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của bọn họ lúc này.

Một khoảng đất nhỏ được bao phủ bởi cây xanh, bàn đá và lối đi bằng đá trông vô cùng tự nhiên với rừng tre, cùng thảm cỏ xanh mềm mại mọc giữa những khoảng trống trên lối đi, mỗi nơi đều có thể khơi dậy sự kinh ngạc của mọi người.

€€€€Thực sự có những người có thể xây dựng những thứ đẹp đẽ như vậy trên hành tinh này.

Nhìn khung cảnh hoàn toàn khác lạ xung quanh, Ninh Địch bất đắc dĩ lấy lại bình tĩnh, hỏi chuyện làm ăn: "Đội săn? Đó là đồng đội mới chiêu mộ về à?"

Điền Sơn Sơn lắc đầu: “Không phải. Đỗ ca!”

Ninh Địch khó hiểu, còn chưa kịp hỏi thì Đỗ Dật An đã xuất hiện cách đó không xa, tựa như từ chỗ thấp hơn đi lên. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó, vấn đề là ở chỗ anh ta bị năm sáu dị nhân dị dạng bám theo.

Ninh Địch có tinh thần tốt nhưng thể chất lại khá yếu, thoạt nhìn thấy mấy dị nhân cường tráng có giá trị vũ lực cao liền rụt cổ lại, kéo Điền Sơn Sơn đến trước mặt mình: “Sao lại có… …Loại đó? "

"Chậc chậc," Điền Sơn Sơn ở cùng với bọn họ mấy ngày cũng không còn sợ hãi nữa, bắt đầu giáo huấn mọi người: "Tiểu Địch, kì thị như vây chứ, bọn họ khá tốt. Hiện tại bọn họ đang làm việc cho Đỗ ca."

Ninh Địch vẫn còn sợ hãi, hắn trốn sau lưng Điền Sơn Sơn, lắc đầu, thầm nghĩ những người đó nhìn thật sự rất hung hãn, không khỏi nghĩ cậu ta không chỉ dám sống ở hành tinh JM, mà còn dám sử dụng dị nhân.

Đỗ Dật An đang dẫn công nhân trải sỏi dưới lòng sông, trong lúc công nhân rải sỏi, cậu nhặt một ít hạt giống cây trồng hôm qua đem về trồng ở ven sông.

Ngay khi cậu sắp trồng xong, cậu nghe thấy tiếng tàu vũ trụ hạ cánh, nhiều hơn một chiếc.

Nhìn thấy người đã trở về, đám người Ninh Địch cũng tiến lên chào hỏi.

Là Đỗ Dật An kêu người đến buôn bán, cũng không có gì nói nhảm nhiều, hắn trực tiếp nói với Ninh Địch: “Trong kho hàng hôm qua còn có một ít, ngươi có thể đi trước xử lý bọn chúng, một lát nữa bọn họ đi săn sẽ quay lại. Hôm nay về giá cả thì ta tin ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”

Sắc mặt Ninh Địch có chút đỏ lên, gật đầu đồng ý: "Đó là đương nhiên, cậu yên tâm! Nhà kho ở đâu?"

Điền Sơn Sơn cười hắc hắc, vòng tay qua vai Ninh Địch, "Đi, ta dẫn ngươi đi, ta nói cho ngươi biết…."

Nghe Điền Sơn Sơn giới thiệu, các thành viên trong nhóm cũng trở nên hưng phấn, lần này thu hoạch có lẽ sẽ lớn hơn lần trước, vừa đến nơi là có thể bắt đầu công việc, bọn họ đều rất có động lực.

Đỗ Dật An nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào một người trong đó, người đàn ông này dường như cảm nhận được điều gì đó, quay người lại bắt gặp ánh mắt củaĐỗ Dật An, cười hai tiếng rồi chạy hai bước đi theo đội ngũ.

Cung nhau đi trên con đường nhỏ này và chẳng bao lâu sau họ đã đến nhà kho.

Giọng của người khác bị tách ra.

"Nhà kho?! Ngươi gọi đây là nhà kho???"

Vừa rồi không nói đến căn nhà kia, nơi ở của ông chủ dù có sang đến đâu cũng phải sang trọng và phong cách.

Nhưng cái này? Nhà kho? Nó lớn hơn căn nhà chúng ta nhìn thấy hồi trước đó, nó cũng theo phong cách tương tự, có cửa sổ hoa được chạm khắc cẩn thận và trồng cây xanh xung quanh, mà chỉ là một nhà kho thôi sao?

"Thật lãng phí. . . " Có người không khỏi thấp giọng nói.

"Đúng vậy," một người hơi mũm mĩm trong đó nói: "Một tòa nhà như thế này, có thể bán nó cho những người giàu có tinh tế với giá cao ngất trời, mà ở đây lại dùng làm nhà kho..."

Những người khác cũng gật đầu, mặc dù nó không phải của mình, nhưng có cảm giác như đồ tốt bị chôn vùi một cách vô ích.

Mặc dù Ninh Địch cũng nghĩ như vậy, nhưng so với vị đại nhân đó, người ta chắc hẳn không quan tâm đến những người giàu có đó có thể nâng cằm lên đầu người khác đến sống bên cạnh mình phải không? Ngay cả khi cậu thực sự muốn bán căn nhà của mình thì tiêu chí lựa chọn không chỉ là vấn đề tiền bạc.

"Đúng là vậy." Điền Sơn Sơn không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, dù sao Đỗ Ca hiện tại cũng không có ý định bán thiết kế của căn nhà.

"Hai con rắn và một con nhện đa sắc! Đều là cấp cao!"

Cuối cùng sau khi nhìn thấy giao dịch này, mọi người lại trở nên hưng phấn, sự chú ý của họ chuyển từ ngôi nhà sang con dị thú.

Công việc bắt đầu, thuận lợi hơn lần trước rất nhiều, nguyên nhân chủ yếu là máu trong người ba con dị thú đã không còn nữa, có lẽ là do ông chủ cảm thấy lần trước bọn họ quá chậm nên mới xử lý trước.

Một lúc sau, cách đó không xa có tiếng nói vang lên, đám Ninh Địch đang ở trong nhà kho lắng nghe, dường như đội săn đã trở về.