Tôi Chỉ Có Một Tinh Cầu Mà Thôi!

Chương 28

Đỗ Dật An nhờ Điền Sơn Sơn tìm hai hộp chuyên đựng hoa, nếu có thể bán được thì chỉ cần bán hai cây này là được. Phần còn lại cậu trồng ngoài sân và cũng trồng vài cây ở căn nhà đối diện.

Ngoài hoa, cậu còn trồng vài cây xanh để trang trí trong sân.

Đỗ Dật An vẫn chưa tải lên bản vẽ ngôi nhà, cậu sẽ tải chúng lên sau khi cây lớn lên. Kinh nghiệm từ hai lần đầu đã có, hiển nhiên kết xuất cuối cùng càng tốt thì xác suất bán được càng cao.

Sau khi sửa lại video, cậu xem qua thì thấy bản vẽ nhà gỗ và nhà làm kí túc xá đã bán hết, tổng số tiền thu được chỉ đủ trả cho một con robot dọn dẹp trên không.

Kiếm tiền nhanh mà tiêu cũng nhanh. Đỗ Dật An vẫn sử dụng số tiền bán vé xem trực tiếp các ngôi nhà để mua thực vật, động vật và mooth số vật liệu xây dựng. Sau này chúng sẽ được xây dựng dọc theo bờ sông.

Mặc dù con sông được tạo ra một cách tình cờ nhưng Đỗ Dật An đã có ý tưởng sau khi biến nó thành con sông, khu phức hợp xây dựng theo phong cách cổ xưa đầu tiên này là Thị trấn nước Giang Nam.

Thơ mộng, nhẹ nhàng và xinh đẹp. Dù không có khách du lịch nhưng bản thân Đỗ DaatjAn cũng vui mừng khi nhìn thấy nó.

Tất nhiên, xét theo tình yêu hiện tại của người đan tinh tế đối với các công trình kiến

trúc cổ, sáu này sẽ không thể thiếu khách du lịch.

Sau khi trồng cây xanh xong thì đã gần trưa.

Đỗ Dật An yêu cầu công nhân dừng lại nghỉ ngơi, đồng thời dẫn Điền Sơn Sơn đi chuẩn bị bữa trưa.

Bữa trưa là bánh bao hấp. Không có phần cho bốn người kia.

Bốn người bọn họ cũng biết rất rõ quyết định của cậu, cũng không dám phản đối, chỉ nhìn những dị nhân đó ăn những nguyên liệu tự nhiên quý giá, sống trong những tòa nhà cổ rộng rãi, mà họ thì ngồi xổm trong mương uống dung dịch dinh dưỡng vô vị, không khỏi lẩm bẩm một vài từ.

"Đại nhân, có phải ngài quá tốt với những dị nhân này hay không? Có cần cho bọn họ đồ ăn ngon như vậy không?"

"Không phải sao? Một phần có giá mấy trăm ngàn tinh tệ, lại nhiều như vậy, tiểu tử kí còn lấy cho heo ăn, nếu lấy một phần..."

"Ta nghe nói tòa nhà họ xây hôm nay cũng là ký túc xá của họ."

"Hừ, đại nhân thật sự không thiếu tiền. Nơi như vậy thế mà dùng làm ký túc xá cho những dị nhân đó?! Nếu muốn bán đi thì những người giàu có trong tinh tế có phải đập đầu cũng phải chiếm cho bằng được. "

"... Không ngờ sẽ có một ngày chúng ta ghen tị với đám dị nhân đó. Mẹ kiếp, nếu không có đám chủ bá đó thì chúng ta cũng sẽ mua một cái về ăn, ngon quá!"

Đang nói chuyện, trong đó có mấy người trở nên tức giận, nghĩ tới kế hoạch trước đó đã làm, bọn họ đi đến Star Network, bắt đầu công khai giao dịch giữa năm chủ bá và bọn họ.

Trên Star Network xảy ra một trận cuồng phong đẫm máu, mà đoàn người đi săn cũng mang theo mùi máu quay về.

Đầu tiên là con trai người máy của Đỗ Dật An. Nhìn thấy Đỗ Dật An ở cửa, nó nhanh nhẹn nhảy vào trong ngực của cha, trong khi những người đi theo phía sau nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó với vẻ mặt bất an.

Điền Sơn Sơn nghe được tiếng động, từ trong bếp đi ra, vốn là muốn nói cho đám người này biết mình có để lại đồ ăn, nhưng khi nhìn thấy tiểu gia hỏa trong lòng Đỗ Dật An, da đầu hắn cũng tê dại.

Con robot nhỏ, không, bây giờ nó giống con người hơn cả robot.

Đặc điểm khuôn mặt của nó đã trở nên ba chiều hơn, hình vẽ đơn giản ban đầu đã phát triển thành đặc điểm khuôn mặt của một đứa trẻ thực sự, chất liệu của vỏ kim loại nguyên bản cũng thay đổi, trở nên mềm mại và gần gũi với sự mềm mại của da người.

Trên cái miệng đỏ tươi của nhóc ác ma vẫn còn vết máu, Đỗ Dật An mỉm cười lau khóe miệng cho con trai, giống như một người cha yêu thương lau sạch vết bẩn trên miệng đứa trẻ háu ăn.

Người chứng kiến hiện trường không ai dám nói gì cho đến khi anh lau miệng cho nhóc ác ma và hỏi về kết quả cuộc đi săn hôm nay.

Karl trả lời: “Hai con nhện và một con rắn”.

Câu trả lời rất đơn giản, nhưng xác của một con quái vật ngoài hành tinh khổng lồ được đặt trong túi không gian rõ ràng không đơn giản như vậy.

Đỗ Dật An gật đầu: “Chúng ta đi ăn cơm nghỉ ngơi đi.” Sau đó lại để Điền Sơn Sơn liên lạc với người của công ty vật tư để buôn bán.

Ninh Địch nhận được tin tức từ Điền Sơn Sơn và ngay lập tức thông báo cho đội của mình chuẩn bị đến hành tinh JM.

Lần trước mua nguyên liệu tốt từ Đỗ Dật An, khiến hắn trở nên nổi tiếng trong công ty, với những nguyên liệu đó, hắn cũng đã giành lại thắng lợi từ tay đứa con ngoài giá thú đó.

Nhưng cũng vì chất liệu quá tốt nên có rất nhiều người tìm đến hỏi thăm. Ninh Địch cũng không phải ngu ngốc, hắn không hề để lộ chuyện của Đỗ Dật An, đồng thời cho mọi người trong đội quyền lợi để giữ bí mật này.

Lần này, xét theo giọng điệu của Điền Sơn thì có lẽ là một thứ tốt.

Ninh Địch tự tin cùng đội của mình lên phi thuyền, nhưng điều anh không biết là có người trong đội trước khi lên phi thuyền đã đi đâu đó rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Khi phi thuyền của Ninh Địch khởi động, một phi thuyền khác lập tức xuất phát ở cảng sao, giữ khoảng cách và nhất quyết bám theo phía sau.

Phi thuyền của Ninh Địch dừng lại ở cùng một chỗ với lần trước, người theo sau cũng dừng lại cách rất xa, nhưng người bên trong lại không vội bước xuống.

"Nhị thiếu gia! Tôi nhìn thấy rồi!"

"Hàng cao cấp, rắn, bọ cạp, dị thú và nhện đa sắc!"

"Trời ạ! Dị nhân! Nơi này cư nhiên có dị nhân! Lần này xảy ra chuyện!"

Người được gọi là Nhị thiếu gia nheo mắt lại, mỉm cười hài lòng, Ninh Địch ngốc nghếch kia, hắn muốn xem lần này nó có thể như thế nào so sánh với hắn.

Đồng thời bên kia.

Trước cái cây sắp chết nằm sâu trong hành tinh, bóng dáng có mơ hồ vẫn cứ đứng đó.

Khi thiếu niên rời đi, y cũng muốn đi cùng cậu, nhưng y cảm thấy mình không còn đủ sức.

Đó là một điều đáng tiếc. Sự thiếu suy nghĩ của y khiến y không thể hiểu được mình đang hối hận điều gì.

Một vấn đề chưa được giải quyết xong, lại xuất hiện thêm một vấn đề khác, y bối rối nhìn xuống Thánh tuyền.

Tại sao y lại ngưng tụ thành hình dạng con người mà y ghét nhất.

Tác giả có lời muốn nói:

Công: Tại sao ta lại biến thành hình dạng con người?

Thụ: Có lẽ là vì để làm một số việc dễ dàng hơn.