Tiểu Cung Nữ Muốn Thượng Vị

Chương 31

Thấy hắn ta vẫn tỏ thái độ này, Nhã Linh cau mày, giọng điệu lộ một chút bất mãn: “Nhưng nếu nô tì không nhìn nhầm thì vừa rồi có người đi vào mà?”

Hứa Thuận Phúc bị gặng hỏi thì hơi phiền, người ta có thể vào, ngươi không được vào thì chẳng phải nên suy xét lại mình à?

Hắn ta làm nô tài, tất nhiên là phụng mệnh hành sự rồi, chất vấn hắn ta có ích gì chứ.

Nụ cười của Hứa Thuận Phúc nhạt dần, hắn ta nói: “Hôm nay Hoàng thượng đồng ý cho người của Lư Tài nhân, vì vậy thức ăn của điện Hòa Nghi mới có thể đưa vào, Nhã Linh cô cô còn gì muốn hỏi không?”

Nhận ra thái độ của Hứa Thuận Phúc thay đổi, Nhã Linh khựng lại, không dám hỏi thêm gì nữa mà ấm ức xoay người rời đi.

Sau khi về, Nhã Linh thêm mắm dặm muỗi nói lại chuyện này với Dương Tiệp dư, ấm tức như sắp rơi nước mắt: “Nô tì đã nói là chủ tử đặc biệt sai đi đưa cho Hoàng thượng, nhưng Hứa công công lại không đồng ý. Vậy thì cũng thôi, nhưng lúc người của điện Hòa Nghi tới, Hứa công công không hỏi gì cả đã dứt khoát cho người vào trong điện rồi!”

Dương Tiệp dư bỗng nhiên nổi giận, mắng: “Cẩu nô tài, ta còn chưa thất sủng đâu đấy!”

Thấy chủ tử chĩa mũi nhọn sang người khác, Nhã Linh thầm thở phào.

Cùng lúc này, ngự thư phòng hơi yên tĩnh.

Vân Tự nấu thức ăn xong thì về điện Hòa Nghi một chuyến, để chủ tử đích thân xem qua, sau đó mới đưa đến ngự tiền.

Bận rộn ở ngự thiện phòng một lúc lâu, trông nàng hơi nhếch nhác, chủ tử nhìn không thuận mắt nên bảo nàng đi sửa soạn lại. Vân Tự về phòng rửa tay và mặt, chắc chắn y phục không lấm bẩn nên nàng không thay y phục. Nhưng trước khi rời khỏi sương phòng, nàng lại quay vào, thoa một ít cao thơm cất kỹ lên cổ tay và sau gáy.

Mùi uất hương thoang thoảng, khoảng cách ra thì không ngửi thấy gì, nhưng nếu gần hoặc trong không gian kín hơn thì mùi uất hương đó sẽ tỏa ra.

Thấy nàng không thay y phục, chủ tử còn trách: “Sửa soạn cũng không sửa soạn cho ra hồn một chút, thôi bỏ đi, sắp trễ rồi, ngươi mau mang đi đi!”

Trách thì trách, nhưng Vân Tự không bỏ lỡ vẻ thả lỏng thoáng qua trên mặt chủ tử, rõ ràng cách làm của nàng khiến chủ tử vô thức thả lỏng.

Vân Tự khẽ cụp mí mắt.

Sau khi đến ngự thư phòng, từ xa nàng đã thấy Nhã Linh của cung Trường Lạc rời đi, do dự chốc lát, Vân Tự mới đi tới, không ngờ Hứa công công rất dễ nói chuyện, chỉ kiểm tra sơ qua thức ăn rồi dễ dàng cho nàng vào.

Dễ đến mức khiến Vân Tự hơi bất ngờ.

Cửa điện mở ra rồi chầm chậm đóng lại, Hứa công công không vào theo, trong điện bỗng chìm vào yên tĩnh.

Đột nhiên, một âm thanh khe khẽ truyền đến, Vân Tự ngẩng đầu nhìn, là Hoàng thượng đặt bút xuống. Y dựa lưng vào ghế, dáng vẻ biếng nhác, hờ hững cụp mắt nhìn về phía nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tình cảnh này khiến Vân Tự đang ngẩn ngơ cảm thấy trùng lặp với hôm qua.

Ngón tay nàng bên trong tay áo khẽ run, nàng không khỏi siết chặt hộp thức ăn, hơi thở dần chậm lại. Khoảnh khắc này, Vân Tự ý thức được sự căng thẳng trong lòng.

Đàm Viên Sơ như nhận ra gì đó, trong mắt y thoáng vẻ hứng thú.

Nữ tử cứ mãi đứng ở đó, không bình tĩnh và theo quy củ như mọi khi. Đàm Viên Sơ chợt nhận ra, đây là sự thăm dò của nàng, nàng thực sự có dã tâm, và dã tâm này cũng không nhỏ. Nàng muốn thoát khỏi thân phận hiện tại, nhưng lại không muốn khiến y dễ dàng có được, muốn nắm được chừng mực trong đó.

Nói cách khác, cố dùng mánh khóe lạc mềm buộc chặt để nắm được y.

Chỉ tiếc là, Đàm Viên Sơ không định phối hợp với nàng.

Y đã có suy nghĩ muốn nàng, thì sẽ không cho phép nàng chầm chậm từng chút một.

Đàm Viên Sơ chỉ vào vị trí bên cạnh, hơi hất cằm: “Qua đây.”

Vân Tự hơi ngạc nhiên, chậm mất nửa nhịp mới xách hộp thức ăn, nhẹ nhàng bước tới.

Bước chân của nàng thật sự rất khẽ, đây là thói quen có được khi làm nô tì hai năm. Cuối cùng, nàng dừng lại trước mặt Hoàng thượng, Hứa công công vẫn không vào.

Đột nhiên, trong lòng Vân Tự hiểu ra, trước khi nàng bước ra khỏi cánh cửa này thì hôm nay sẽ không có bất cứ ai vào nữa.