Tiểu Cung Nữ Muốn Thượng Vị

Chương 30

Hứa Thuận Phúc nhìn rõ người đến, hoàn toàn không phải người Hoàng thượng muốn gặp, suýt thì làm chuyện ngu ngốc. Hứa Thuận Phúc im lặng không lên tiếng.

Nhã Linh thấy hắn ta không đáp thì do dư, khó hiểu gọi: “Hứa công công?”

Vừa nãy Nhã Linh vừa an ủi chủ tử xong thì không ngờ chủ tử bỗng sai cô ả đi đưa nước ô mai đến ngự tiền.

Trời nóng, cung Trường Lạc luôn chuẩn bị nước ô mai lạnh, hơn nữa cung Trường Lạc có bếp nhỏ, làm thêm một phần cũng rất tiện. Không như điện Hòa Nghi, làm một chút đồ ăn cũng phải chạy tới chạy lui.

Nhã Linh đoán được dụng ý của chủ tử.

Cô ả và điện Hòa Nghi cùng đến đưa thức ăn, nếu người của ngự tiền từ chối cô cả, vầy thì người của điện Hòa Nghi cũng đừng hòng vào được.

Luận về phân vị và sủng ái, điện Hòa Nghi không bằng chủ tử nhà mình. Nếu thức ăn của điện Hòa Nghi vào được, vậy thì tất nhiên nước ô mai lạnh cô ả mang tới cũng có thể vào được.

Dù tính thế nào thì chủ tử của mình cũng không thiệt.

Hứa Thuận Phúc hoàn hồn, cười với Nhã Linh, nhưng hắn ta không đáp. Nếu là bình thường, cung Trường Lạc đưa chút đồ đến, tất nhiên hắn ta sẽ cho qua.

Nhưng hôm nay thì khác.

Hứa Thuận Phúc có ngốc thế nào đi nữa thì cũng biết hôm nay Hoàng thượng không dùng bữa trưa là vì đợi ai.

Tất nhiên không phải đợi Dương Tiệp dư, cũng không phải Lư Tài nhân, mà là một cung nữ nhỏ bé vô danh.

Bây giờ, nếu hắn ta để người của cung Trường Lạc vào, vậy chẳng phải là làm mất hứng của Hoàng thượng sao?

Thế là Hứa Thuận Phúc lắc đầu: “Nhã Linh cô nương, hôm nay e là không tiện.”

Mắt Nhã Linh lóe lên, cô ả hơi khó xử, nói: “Hứa công công, đây là lệnh của chủ tử, nếu không hoàn thành, nô tì quay về cũng chẳng có kết quả tốt đẹp, mong công công châm chước cho.”

Hứa Thuận Phúc cười không lên tiếng, thầm nghĩ, để ngươi vào thì người không có kết quả tốt đẹp là ta rồi.

Từ vẻ mặt của Hứa Thuận Phúc thì có thể đoán được ý của hắn ta, Nhã Linh siết chặt hộp thức ăn. Cô ả không cưỡng cầu nữa, người ở ngự tiền này đều để mặt trên đỉnh đầu, bình thường trông thì khách sáo, nhưng đã nói sao thì sẽ làm vậy.

Nhã Linh cười khổ: “Đã vậy thì nô tì cũng không làm khó công công nữa.”

Nói xong, cô ả xoay người rời đi. Chỉ có điều, bước chân cô ả rất chậm, cô ả biết, ngự thiện phòng phải chuẩn bị thức ăn cho các cung, dù cho điện Hòa Nghi có tiện thì cũng phải mất một chút thời gian. Cho nên, tốc độ của điện Hòa Nghi chắc chắn không nhanh bằng cô ả.

Nhưng có chậm thế nào đi nữa thì chắc cũng sắp đến rồi.

Vừa nghĩ xong, Nhã Linh liếc thấy một nữ tử vận y phục cung nữ xách hộp thức ăn đến gần, cô ả lập tức phấn chấn tinh thần. Cô ả và nữ tử khác hướng, không nhìn rõ được góc nghiêng của nữ tử, những cô ả vẫn hơi ngẩn ra. Nữ tử vận y phục xanh, y phục của cung nữ trong cung rộng rãi cũng không thể che đi được dáng người xinh đẹp của nàng, càng vì rộng nên càng tôn lên vòng eo mảnh mai của nữ tử. Khuôn mặt nghiêng trắng mịn của nữ tử thoáng qua, lờ mờ thấy được nhan sắc xinh đẹp. Nhã Linh lại quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nữ tử.

Lúc nữ tử đi tới trước mặt Hứa Thuận Phúc, Nhã Linh mới hoàn hồn. Cô ả cau mày, hơi bất ngờ vì mình lại nhìn một nô tì đến ngẩn ra.

Nhưng ngay sau đó, Nhã Linh thôi thất thần, bởi vì Hứa công công lại để cho nữ tử kia đi vào!

Nhã Linh biến sắc, lập tức xoay người quay lại.

Cô ả không đưa được nước ô mai vào ngự tiền cũng không sao, nhưng cô ả không vào được mà điện Hòa Nghi vào được, vậy thì không được!

Rõ ràng thế này là vả vào mặt chủ tử!

Đến lúc đó, tất cả mọi người trong hậu cung sẽ xem trò cười. Tất nhiên chủ tử không sai, người sai chỉ có thể là kẻ nô tì làm việc vô tích sự như cô ả, chủ tử có xem trọng cô ả đến đâu thì cũng không khỏi trách mắng cô ả.

Cô ả xoay người bị Hứa Thuận Phúc nhìn thấy, Hứa Thuận Phúc dừng lại, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: “Sao Nhã Linh cô cô quay lại rồi?”

Nhã Linh thầm bất mãn, giọng điệu không còn nhiệt tình như vừa rồi, cô ả miễn cưỡng cười: “Chẳng phải vừa rồi Hứa công công nói hôm nay ngự tiền có việc, không tiện đưa thức ăn vào sao?”

Hứa Thuận Phúc vẫn tươi cười: “Đúng là không tiện.”