Duyên Trời Tác Hợp

Chương 5: Rắn chắc, hữu lực, xúc cảm thật tốt.

Người phía trước bất ngờ dừng bước khiến Nghê Tư Nam mãi suy nghĩ không kịp phòng bị, lúc cô cho rằng khuôn mặt mình sẽ gặp phải đã kích, dối phương nghiên người giữ cô lại.

Chóp mũi của cô ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng, theo bản năng cô trở tay nắm lấy cánh tay người đó.

Rắn chắc, hữu lực, xúc cảm thật tốt.

Nghê Tư Nam tính tình được nuông chiều, bạn khác giới cùng cô có quan hệ thân mật cũng chỉ có Tưởng Cốc, hắn ngày thường cà lơ phất phơ, nào so được với người trước mắt.

Mà xui quỷ khiến, cô trộm sờ một cái.

Phó Ngộ Bắc đầu ngón tay ngừng một chút, nhíu mày liếc nhìn cô.

Nghê Tư Nam bị nhìn có chút chột dạ, cô đường đường mang danh vị hôn thê của Phó Thành Xuyên, lúc này lại cọ chút "thịt" của chú hắn hình như không được đúng đắn cho lắm.

"Cảm ơn chú Phó!"

Cô khẽ vén tóc mái bên tai, mi mắt cong cong: "Bằng không con liền té ngã rồi."

Ngữ khí này mang theo chút ý vị làm nũng, làm cho Tưởng Cốc nổi hết cả da gà.

Có thể bày ra bộ dáng kiều mị như vậy ở trước mặt một người đáng sợ như Cậu, cô là cái đầu tiên hắn chứng kiến.

"Đứng vững chưa!?"

Phó Ngộ Bắc lên tiếng, trong giọng nói nghe không ra bất cứ cảm xúc gì, biểu tình cũng bình đạm thanh lãnh; mặt vô biểu tình mà buông tay.

"... ..."

Cô biểu tình chẳng lẽ chư du ngoạn sao, nếu không sao chú ấy tránh mình như tránh tà vậy?

Nghê Tư Nam chửi thầm, lại bừng tỉnh đại ngộ, đàn ông ở tuổi này sợ là gặp qua không ít các cô gái cố ý ra vẻ đi.

Cô hơi cúi đầu sửa sang lại quần áo

Cần cổ thon dài, trắng nõn, đường cong tuyệt đẹp, giống như một con thiên Nga trắng đang thông thả ngạo du trên mặt hồ. Mạc danh mang theo điểm như thuận.

Phó Ngộ Bắc ngắm nhìn, hầu kết khẽ nhúc nhích.

Hắn từ trước đến nay vốn kiệm lời, huống chỉ đối phương là một cái tiểu bối vừa mới gặp mặt, còn là vị hôn thê của cháu trai.

Nhắc đến Phó Thành Xuyên, vẻ mặt của anh phai nhạt đi vài phần.

"Cậu!" Tưởng Cốc trong lòng thấp thỏm lên, chỉ chỉ phía trước: "Còn bên kia có mở một cái ghế lô, Cậu có hứng thú qua ngồi chơi chút không ạ?"

"Bọn cháu cứ chơi đi, Cậu còn có việc." Phó Ngộ Bắc ngẩng đầu, tiếng nói thuần hậu: "Sau này có dịp sẽ gặp mặt."

Anh cuối đầu, xem qua đồng hồ, không chút để ý động tác toát ra sự tự phụ được tu dương kỹ lưỡng: "Đừng để cậu biết con ở bên ngoài qua đêm đấy."

Tưởng Cốc da đầu tê dại.

Đám người trở về vị trí trong sảnh tiệc, Nghê Tư Nam mới thứ hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn Tưởng Cốc một cái: "Anh thoạt nhìn rất sợ Cậu của mình a."

Tưởng Cốc thành âm khϊếp sợ: "Em hỏi thử một chút xem có ai không sợ Cậu của tôi."

Tay cầm thực quyền, quyết đoán sắc bén.

Hắn một kẻ ăn chơi trác táng, nếu không có quan hệ huyết thống, sợ là sớm bị chụp chết như một con châu chấu rồi.

"Tóm lại, không có việc gì tuyệt đối đừng đắc tội Cậu của tôi, Cậu ấy về nước khẳng định là có việc quan trọng, xem ra Phó Thành Xuyên sợ là không có quả ngon ăn..."

Nghê Tư Nam chớp chớp mắt : "Chú Phó lợi hại như vậy sao!"

Tưởng Cốc: "... ..."

Nói thế nào cũng không chết tâm a.

"Xem tôi làm gì." Nghê Tư Nam thuận miệng nói: "Không nói đến lập tức từ hôn, chuyện xấu của hắn có thể ảnh hưởng đến tôi hay không?"

"Việc đó nói không chừng cũng có thể..."

Tưởng Cốc tuy rằng luôn chiều theo ý cô nhưng cũng sẽ tùy ý mà trêu chọc: "Đừng sợ, đến lúc đó tôi sẽ cầu tình cho em."

Nghê Tư Nam cười, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.