Ninh Viên là hội sở tư nhân, trước đây là một toà biệt thự cao cấp kiểu Trung, trãi qua nhiều lần chỉnh đốn, cải cách; hiện giờ trở thành địa phương mà người người đều muốn đến ở Nam Thành.
Người có thể đến đây không phú thì quý, có tiền cũng chưa chắc có thể vào được.
Trong phòng bao, ánh sáng mập mờ, mấy người đàn ông trung niên ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là các cô gái ôn ôn nhu nhu mà rót rượu, mát xa, ngẫu nhiên tràn ra vài tiếng cười duyên.
Vương Đông nhắm hai mắt hưởng thụ, một bên nói: "Phó tổng lúc này đúng là như diều gặp gió, Phó Thành Xuyên hiện tại sợ là nơm nớp lo sợ."
Kỳ thật bọn họ cũng không nghĩ tới.
Tập đoàn Kinh Thương là sản nghiệp của Phó gia, ở trong tay Phó lão gia đã phát dương quang đại, vào tay Phó Ngộ Bắc, bất quá mới qua một năm ngắn ngủi mà thị trường hải ngoại đã thu vào trong túi.
Phó lão gia trải qua hai lần kết hôn. Lần đầu, Phó phu nhân sinh được một đứa con trai, sau lại ngoài ý muốn qua đời. Mười năm sau, vợ kế sinh ra Phó Ngộ Bắc, có thể nói là con lúc tuổi già.
Tính đi lên, Phó Ngộ Bắc chỉ lớn hơn Phó Thành Xuyên 6 tuổi.
Phó lão gia qua đời khi Phó Ngộ Bắc tuổi còn trẻ, trời sinh tính cường thế, sau khi tiếp nhận Tập đoàn Kinh Thương, thế mạnh như mãnh hổ.
Hôm nay mới vừa về nước, vài vị quản lý cấp cao liền tổ chức một bữa tiệc để chào đón.
Ở trước mặt Phó Ngộ Bắc, bọn họ cũng xem như là bậc tiền bối, tưởng xem qua một chút anh là người thế nào.
Thứ hai, cũng là muốn nhìn xem Phó Ngộ Bắc tính toán thế nào đối với Phó Thành Xuyên.
"Giám đốc Vương, ông nghĩ đi đâu vậy." Một người đàn ông hói đầu ngồi kế bên chậm rì rì mở miệng: "Tốt xấu gì tiểu tử Phó Thành Xuyên kia cũng là cháu trai của Phó tổng, cấp dưới thừa cơ hội cũng là rất có khả năng."
"Phó tổng cùng với cha của cậu ta cũng không phải là anh em vùng mẹ sinh ra a." Có người cười ra tiếng.
Ở cái Nam Thành này, một gia đình trong giới thượng lưu hình thành và tồn tại thế nào, bọn họ tự nhiên rành mạch, nhà ai tranh giành tài sản mà không đánh đến vỡ đầu chảy máu.
"Phó Thành Xuyên lựa chọn liên hôn cùng Nghê thị thật không tồi."
"Soán vị đoạt quyền không phải chỉ dựa vào ngoại thích là được." Vương Đông nhấp một ngụm rượu: "Nhớ năm đó, Phó tổng chính là gió tanh mưa máu ..."
Lời còn dư lại ông ta chưa nói ra tới.
Cô gái ngồi bên cạnh đang dựng lỗ tai lên nghe, trong lòng không khỏi sinh ra thất vọng, đối với "Phó tổng" còn chưa từng lộ diện này hết sức tò mò.
Các cô gái ở đây đều thường xuyên bồi khách, tiếp rượu, khả năng xem mặt đoán ý đều không tầm thường.
Các cô thấy rõ, các vị giám đốc ở đây ngày thường đều là người khôn khéo, hiện tại nhìn qua trông có vẻ bình tĩnh, kỳ thật lại đang khẩn trương, đặc biệt là thậm chí có một chút sợ hãi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Người phục vụ tiến vào tặng rượu, vị "Phó tổng" kia lại chậm chạp chưa tới.
"Quang...."
Tiếng chén rượu va chạm với cái bàn, ghế lô trong lúc nhất thời ăn tĩnh lại.
"Này, đã mấy giờ rồi." Vương Đông sắc mặt khó coi, buông chén rượu xuống bàn thật mạnh: "Tên Phó Ngộ Bắc này, hắn cố ý?"
Sau đó bực bội mà đẩy cô gái phục vụ bên cạnh ra.
Nhưng vào lúc này, cửa bị từ bên ngoài đẩy ra. Trợ lý Kiều hướng bên cạnh nghiêng người, Phó Ngộ Bắc lập tức bước vào ghế lô, anh chỉ đứng đó cũng đủ làm người rét run.
Giám đốc Vương còn muốn bật thốt lên lời oán giận bị kẹt ở trong miệng.
"Đã lâu không gặp." Phó Ngộ Bắc biểu tình đạm nhiên thậm chí lộ ra chút ý cười: "Hiện tại chưa tính là muộn đi."
"... ... Không muộn không muộn, Phó tổng tới vừa đúng lúc."
"Hạ ha ha ha nào mau rót rượu cho Phó tổng!"
Một nữ bồi rượu duỗi tay ấn ở huyệt thái dương của giám đốc Vương, nhịn không được cất lên âm thanh kiều mị tìm hiểu hỏi: "Vị này Phó tổng... ...?"
Âm thanh cô ta rất nhỏ, như có như không.
Vương Đông gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng, nữa người đang chìm trong bóng tối bên kia, khó được tâm trạng tốt khẽ nói: "Tập đoàn Kinh Thương, Phó gia cô hẳn là biết đến?"
Nam Thành có ai không biết đến Tập đoàn Kinh Thương.
Là tập đoàn đa ngành sản xuất, thương nghiệp luôn luôn thuận lợi, ai nấy đều tranh nhau đến bễ đầu mẻ trán để được đi vào, ngay cả các cô cũng đối bên kia nảy sinh tâm tư.
"Vị này Phó tổng chính là..." Vương Đông trong lời nói thật cảm khái, nghe kỹ còn có chút chua xót: "Chưa từng thất thủ quá."
Cô gái kia trừng lớn mắt.
Vương Đông nói xong, phát hiện Phó Ngộ Bắc nhìn qua, một cái giật mình, thiếu chút nữa cho rằng mình vừa rồi nói có chỗ nào không đúng.
Không nghĩ tới Phó Ngộ Bắc chỉ nhàn nhạt liếc ông ta một cái mà nâng chén nhấp rượu.
Vương Đông: "... ..."
Hù chết lão tử.
Hơn 50 tuổi đầu, một người trải qua sóng to gió lớn như giám đốc Vương, đêm nay lại đổ một thân mồ hôi lạnh.
Tiệc tẩy trần kết thúc, cũng là lúc tin tức người cầm quyền của Phó gia trở về Nam Thành chắp cánh bay ra ngoài, kích phát ra vô số bọt sóng trong vòng xã giao của Nam Thành.
Chỉ bằng mắt cũng có thể thấy được sự thay đổi này.