Ninh An nằm trong vòng tay anh, đôi tay nhỏ thu gọn trước ngực, tránh quơ lung tung chạm vào vết thương của anh.
Đắn đo hồi lâu cô mới lên tiếng:
"Anh làm gì mà lại bị thương?"
Động tác xoắn tóc bất chợt khựng lại, hai giây sau lại tiếp tục nghịch làm như không có chuyện gì.
"Tính chất công việc thôi, lúc làm nhiệm vụ cũng không tránh khỏi đôi lúc bị thương, em cũng biết anh là vệ sĩ mà."
"Nhưng không phải anh là ông chủ sao, chỉ tay cho cấp dưới làm là được, tại sao cứ phải đích thân đi vào nơi nguy hiểm như vậy?"
Anh nhắm mắt nói bừa:
"Vệ sĩ bọn anh khác với những công việc khác, anh phải có bản lĩnh thì cấp dưới mới tin phục mà đi theo. À mà sao em biết anh là ông chủ? Hoá ra là Ninh Ninh đã để tâm tới anh từ sớm nên mới đi tìm hiểu sao?"
Bị anh nói trúng tim đen, Ninh An ngại đỏ bừng mặt. Đúng là trước khi đến với nhau, cô đã hỏi Khâu Ảnh về thông tin của anh.
Nhưng mà hình như lạc đề rồi thì phải. Anh rõ ràng là đang đánh trống lảng.
"Anh đừng có mà đánh trống lảng. Em hỏi anh, anh thật sự không thể không làm công việc này được sao?"
Anh lắc đầu.
Ninh An thấy lời nói không có tác dụng bèn dùng mỹ nhân kế, cọ cọ lấy anh, đôi mắt đáng thương ngước lên nhìn anh:
"Thật sự không được sao? Anh có biết em lo lắng lắm không? Không liên lạc được với anh, em rất sợ. Anh vì em, đừng làm công việc nguy hiểm ấy nữa, có được không?"
Vốn dĩ ban đầu cô chỉ muốn tỏ ra đáng thương cho anh mềm lòng, nhưng càng nói, lời chôn sâu trong lòng càng được khơi gợi ra, hoá thành hơi nước ẩm ướt trên mi mắt.
Cô rất sợ, sợ một ngày nào đó anh cũng giống như Lewis, không lời từ biệt mà rời xa cô mãi mãi. Nỗi đau ấy trải qua một lần đã khiến cô đau đớn nhiều năm. Nếu như thật sự có ngày đó, cô sẽ không sống nổi nữa mất.
Anh cảm nhận được bờ vai nhỏ khẽ run lên, lại nghe âm thanh nức nở tan vỡ trong ba chữ "có được không" như một lời cầu xin, trái tim anh bỗng nhói lên từng đợt.
Anh cũng không muốn phải gặp nguy hiểm, không muốn một ngày nào đó vận may dùng hết, cứ như vậy ra đi mà bỏ một mình cô ở lại. Nhưng công việc này, anh không thể không làm.
Ôm chặt cô trong lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng, xoa lên nơi khoé mi ẩm ướt, anh khẽ khàng khuyên nhủ:
"Ninh Ninh đừng sợ. Anh hứa với em sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt, không để bị thương như lần này nữa. Đợi anh làm xong việc sẽ lui về phía sau, cùng em sống những tháng ngày bình yên, được không?"
Anh đã lùi một bước rồi, Ninh An biết mình không thể ngăn cấm anh, chỉ có thể ngậm ngùi gật đầu đồng ý.
Chưa đến hai tuần, vết thương của Lý Tử Đằng hồi phục rất tốt, bác sĩ cũng đã cho phép xuất viện về nhà sớm, nhưng vẫn khuyên không nên vận động mạnh.
Để tiện chăm sóc cho anh, Ninh An đề nghị đưa anh về nhà mình. Anh cũng đồng ý, vậy nên kêu người sắp xếp hành lí dọn qua nhà cô ở.
Nhà cô đã thay khoá truyền thống bằng vân tay, dù sao cũng tiện lợi và an toàn hơn nhiều.
Khi bước vào, Ninh An không khỏi đỏ mặt vội vội vàng vàng bỏ hết đồ trên tay, chạy vào thu dọn mớ hỗn độn cô bày ra lần trước.
Cô vốn dĩ là người khá ngăn nắp, nhưng vì tuần trước anh không về đúng lời hẹn khiến cô không làm gì nên hồn, nhà cửa cũng không dọn dẹp. Sau khi biết anh bị thương, cô chạy thẳng tới bệnh viện và ở đó luôn nên chưa về nhà lần nào, thành ra mới bừa bộn như vậy.
Nhìn thấy cô xấu hổ vội vàng, Lý Tử Đằng vừa buồn cười vừa thương:
"Em cứ làm từ từ thôi."
Anh có biết là anh nói vậy càng làm cô ngại hơn không?
Sau khi giải quyết xong hết việc nhà, cô để anh nghỉ ngơi ở phòng dành cho khách ở tầng một, tuy không quá rộng rãi nhưng căn phòng đó đủ tiện nghi, hơn nữa anh sẽ không phải leo cầu thang, tránh làm ảnh hưởng tới vết thương. Còn phòng của cô vốn dĩ ở trên tầng hai.
"Ninh Ninh"
"Dạ"
"Tới ăn cơm đi, đồ anh đặt tới rồi đây. Hôm nay em vất vả rồi, đừng nấu ăn nữa."
Cô vì anh chạy ngược chạy xuôi, nên anh không nỡ thêm việc cho cô nữa.
Buổi sáng.
Ninh An quyết định sẽ nghỉ làm nốt ngày hôm nay để ở nhà với anh.
Sau khi ăn sáng xong, hai người gượng gạo ngồi trên sô pha phòng khách xem ti vi.
Dù trong bệnh viện hai người đã từng nằm chung trên giường, nhưng bây giờ Ninh An vẫn cảm thấy ngại ngùng. Dù sao đây cũng là nhà riêng của cô, ở cùng với anh trong không gian riêng tư này khiến cô cảm thấy hơi lạ, còn có một chút căng thẳng.
Bỗng nhiên anh đổ về phía cô khiến Ninh Anh giật nảy chống tay lùi ra sau.
Anh ngạc nhiên nhìn cô, tay cầm chiếc điều khiển ti vi phía sau cô.
Ồ, hoá ra anh lấy điều khiển, làm cô còn tưởng...
Anh cười khúc khích, gõ lên chóp mũi cô:
"Anh chỉ lấy điều khiển thôi mà, em làm gì phòng bị kĩ như vậy?"
Bị anh nói trúng tim đen, cô đỏ mặt chối:
"Em... Em đâu có! Em... Ưʍ..."
Chẳng để cô kịp nói hết lời giải thích, anh trực tiếp tấn công đôi môi đang không ngừng di chuyển đó.
Cánh môi mềm mại âm ấm, lại có chút ngọt ngào giống như mật ong vậy, tất cả đều khiến anh thêm đắm chìm.
Ninh An ban đầu có hơi chống cự, nhưng vài giây sau lý trí đã hoàn toàn tan rã, thừa nhận nụ hôn mạnh mẽ từ anh.
Cô ôm lấy cổ anh kéo lại, anh nâng gáy cô sát vào, nụ hôn của hai người càng thêm sâu.
Bất chợt, anh một tay ôm eo kéo cô ngồi lên đùi mình, hơn nữa còn là kiểu ngồi đối diện với anh, giống như cô là người chủ động quyến rũ. Đã vậy, hiện tại cô còn đang mặc váy suông kiểu rộng, tư thế động chạm quá đỗi thân mật khiến Ninh An có chút ngập ngừng rụt đầu lại, giọng nói phát ra mang âm mũi nhẹ nhàng:
"Tử Đằng..."
Nhưng anh không cho phép cô ngừng, kéo eo cô lại gần, chụp lên đôi môi đỏ hồng ấy mà say sưa mυ'ŧ mát đến phát ra tiếng động khiến người ta ngại ngùng.
Nụ hôn buổi sáng vừa ngọt ngào vừa nồng nàn đắm say.
"Hi, An An. Xem mama mua gì tới cho cậu đây!"
Khâu Ảnh từ ngoài cửa đi vào, vô tư nói to đến mức âm thanh vang vang trong phòng khách, khiến hai con người đang hôn nhau không biết trời đất trên sô pha mở bừng mắt, cùng lúc ngoảnh ra nhìn.
Cảnh tượng quá đỗi ngại ngùng.
Vốn dĩ từ phòng khách có thể nghe rõ ràng âm thanh mở khoá vân tay, nhưng lúc đó có lẽ hai người đều quá say sưa nên không ai biết có người đã mở cửa.
Khâu Ảnh là một cô gái nhanh nhẹn, ngay lập tức để bánh ngọt vị đào lên tủ gần đó, còn bản thân trước khi tháo chạy không quên để lại một lời:
"Làm phiền rồi. Hai người cứ tiếp tục đi."
Sau đó quay lưng sập cửa chạy mất hút.
Ninh An ngại tới mức mặt đỏ như sắp nhỏ máu, vùi đầu vào cổ anh cắn một cái cho bõ tức:
"Tại anh đấy!"
"Ừm, tại anh."
Anh cũng chấp nhận lời trách móc đáng yêu của cô, âu yếm gác cằm lên vai nhỏ cười khúc khích.
Là một vệ sĩ, dù đang đắm chìm thì tai anh cũng rất thính, thừa biết có người tới nhưng anh cố tình không dừng lại. Chẳng mấy khi được ở bên cô, anh không muốn cô san sẻ thời gian cho người khác.