Sau Khi Anh Ấy Chết Đi

Chương 17: Cưng chiều

Anh vừa gửi địa chỉ, Ninh An đã tức tốc bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện.

Bước vào phòng bệnh đơn ngập mùi thuốc sát trùng, cô thấy anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, bụng quấn băng gạc trắng tinh, cánh tay nhiều vết xước xát, cây treo áo đầu giường vẫn còn còn móc chiếc áo sơ mi đen anh vừa cố tình mặc để gọi điện cho cô. Đồ lừa đảo này!

Vừa nhìn thấy cô, anh đã định đứng dậy đi tới bên cô. Nhưng cô nắm bắt được ngay, lạnh lùng lên tiếng:

"Anh ngồi yên đó cho em."

Vết thương vừa mới, anh lại dám không màng gì mà cử động linh tinh, lỡ hở ra thì phải làm sao?

Ninh An bước lại gần, kéo chiếc ghế ra ngồi đối diện với anh, đôi mắt hơi sưng vì vừa khóc lúc nãy hiện giờ lại có chút lạnh lùng, khiến cho Lý Tử Đằng bỗng nhiên chột dạ.

"Bị thương từ khi nào?"

"Từ buổi chiều hôm qua."

"Tỉnh lại lúc nào?"

"Vừa sáng nay."

"Vậy tại sao nói dối em?"

Anh càng chột dạ, biết cô vẫn còn giận mình bèn nắm lấy tay cô, ra sức dỗ dành:

"Anh xin lỗi, anh không phải cố ý. Anh sợ em sẽ lo lắng và khóc như thế này nên mới không nói cho em biết."

Cái tư tưởng giấu giếm này của Lý Tử Đằng, ngày hôm nay cô phải trị cho anh nhớ, nếu không sau này sẽ tiếp tục nói dối cô.

"Nếu anh chỉ muốn ở bên em lúc khoẻ mạnh, vậy anh còn cần người bạn gái này làm gì? Anh coi em chẳng khác gì người ngoài, đến chuyện bị thương cũng giấu em, thế thì chi bằng..."

Anh lập tức ôm lấy vai cô, ngăn cô nói ra lời không hay.

"Anh xin lỗi mà, em đừng giận. Sau này sẽ không giấu em nữa."

"Thật không?"

"Thật."

Nhận được lời hứa của anh, lúc này cô mới thôi không chất vấn.

Một lúc sau anh mới chịu buông cô ra, nhưng tay thì vẫn nắm chặt bàn tay bé nhỏ.

Ninh An nhìn vết xước trên cánh tay anh, lại nhìn vết thương trên bụng anh, lòng xót xa như xát muối, giọng điệu lúc này đã mềm mỏng đi nhiều:

"Có đau không?"

"Ừm, bây giờ chỉ còn hơi đau thôi."

Ninh An gọi điện thông báo cho Ngọc Diệu, hai tuần này để em ấy chăm sóc cửa hàng, hết ca thì đóng cửa, còn cô quyết định ở lại đây chăm sóc cho anh.

Anh đi vệ sinh cần cô dìu, đến tắm gội cũng là cô lo cho anh.

Ninh An xoa dầu gội, nhẹ nhàng mát xa da đầu, cẩn thận không để nước chảy xuống người anh gây khó chịu. Xong xuôi cô lại đứng sấy tóc cho anh đến lúc gần như khô hẳn.

Bây giờ, anh cần lau người và thay quần áo. Toàn thân trên đã được cô lau rửa qua bằng nước ấm, nhưng mà bên dưới... Cô không dám động tay.

Lý Tử Đằng lại bắt đầu giở tính trêu chọc, nắm lấy bàn tay đang cầm khăn lau của cô, cố tình nói lời mờ ám:

"Ninh Ninh, bên dưới cũng cần vệ sinh sạch sẽ."

Ninh An mặt đỏ bừng bừng, muốn rút ra khỏi tay anh mà không rút được, né tránh ánh mắt mà cao giọng:

"Anh... Cái này anh phải tự làm đi chứ. Làm sao mà em làm được?"

"Nhưng anh không cúi người được, vết thương trên bụng vẫn đau lắm."

Anh ngẩng đầu nhìn cô, tay còn cố tình nắm chặt hơn rồi đưa xuống thắt eo mình, để mu bàn tay cô trực tiếp chạm lên cơ thể.

Mặt Ninh An đỏ đến bốc khói phừng phừng.

Biết sao được? Dù cô đã từng trải qua một mối tình nhưng nhiều nhất cũng chỉ tới hôn môi, khi bốc đồng thì người ấy cùng lắm cũng chỉ luồn tay vào xoa eo cô, chưa từng có hành động nào thân mật hơn thế. Thành ra từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy chứ đừng nói là động vào cơ thể đàn ông đang ở trần.

Nếu Lý Tử Đằng muốn cô giúp, chắc cô sẽ vì xấu hổ mà độn thổ mất.

Cuối cùng, anh mặt dày tỏ vẻ đáng thương nhờ vả, cô nhắm tịt mắt mà lau qua loa phần bên ngoài cho anh, tuyệt nhiên không động chạm vào cái nơi nhạy cảm kia. Đã vậy lúc làm xong còn anh còn lật lọng, trêu chọc làm cô tức giận.

"Anh còn trêu nữa là em đi về đấy. Mặc kệ anh."

Lúc này anh mới thôi cà chớn, ôm lấy cô mà dỗ dành.

Lý Tử Đằng này có đúng là người đàn ông lạnh lùng mà lần đầu cô gặp ở tiệm hoa không vậy? Cô có cơ sở để nghi ngờ anh bị người ta đánh tráo mất rồi, bởi vì người đang ở trước mặt cô đây rất không có liêm sỉ. Chỉ có lúc cấp dưới của anh vào thăm, anh mới trở lại làm con người nghiêm túc lạnh lùng.

Buổi tối.

Ninh An vốn định nằm trên sô pha. Không phải vì cô ngại ngùng, dù sao cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, không còn là thiếu nữ nhỏ bé nữa, mà là cô sợ ban đêm lỡ nằm không ngay ngắn lại động vào vết thương của anh.

Nhưng anh lại muốn cô nằm cùng với mình, nhất quyết kéo tay cô. Cuối cùng, người thoả hiệp lại là cô.

Anh không thể nằm nghiêng, nhưng cánh tay vẫn quàng qua vai ôm sát cô vào lòng, bàn tay còn xoa lên tóc cô nhè nhẹ.

Cô nhận ra, anh rất thích vuốt tóc cô, hễ gần nhau là anh sẽ xoa đầu cô, hoặc là giống như lúc này, quấn một lọn tóc nhỏ lên ngón tay, sau đó cảm nhận sự mềm mượt của nó, để nó từ từ trượt khỏi ngón tay mình, cứ thế lặp đi lặp lại không biết chán.

Mà động tác đầy cưng chiều này, cô rất hưởng thụ.