Căn nhà anh mua là loại nhà liền kề, bên phải là một khu đất xanh biếc, sát bên trái còn có một căn nhà khác nữa. Anh dọn vào ở đã gần được một năm nhưng căn nhà bên trái luôn để trống, không thấy có người vào ở. Khi nào lại có một omega dọn vào đây thế?
Rất nhanh người máy đưa cơm đã đưa bữa tối đến nhà Châu Thịnh. Anh ăn nhưng không cảm nhận được mùi vị gì, trong đầu chỉ nghĩ đến omega xinh đẹp lúc nãy thôi. Hình như khoé mắt cậu ấy có một nốt ruồi nhỏ thì phải? Là nốt ruồi lệ sao? Nghe nói những người có nốt ruồi này đều rất thích khóc.
Châu Thịnh không khống chế được suy nghĩ của mình, anh rất muốn nhìn kỹ omega kia có phải có một nốt ruồi lệ không, lúc khóc thì sẽ trông thế nào?
Tổng giám đốc Châu suy nghĩ lung tung cả một đêm nên không được yên giấc, sau đó đồng hồ sinh học vẫn kiên quyết bảo anh thức dậy lúc bảy giờ sáng. Một chiếc máy cà phê luôn cố gắng hết sức tuyên bố rằng phải sống dưỡng sinh như tổng giám đốc Châu đây đang nạp phần caffeine đầu tiên trong ngày.
Châu Thịnh thay một bộ đồ thể thao, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ rồi mới về ăn sáng. Anh chạy quanh khu dân cư, giá cả hàng hoá ở đây cao ngất ngưỡng, hai bên đường trồng đầy hoa cỏ đã được cắt tỉa gọn gàng. Chạy ngang qua từng căn nhà thì thấy chủ nhân nơi đây hoặc là thích tường vi, hoặc là thích phong lan, vườn hoa này chính là thứ họ muốn thể hiện ra ngoài.
Lúc rẽ sang khúc cua, một bóng dáng dịu dàng chạy ngang qua, một mùi hương mát lạnh xộc thẳng lên mũi anh. Châu Thịnh dừng bước quay người lại nhìn. Là omega tối hôm qua, cậu đang mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ ôm sát đầu. Trong không khí còn sót lại mùi hương trên người cậu, hình như là mùi hương của một loại hoa.
Châu Thịnh liếʍ môi, cảm thấy miệng mình khô khốc, anh không mang theo bình nước nên chỉ có thể nhịn thôi.
Về đến nhà anh tắm rửa xong rồi nấu một bữa sáng đơn giản cho bản thân, sau đó Châu Thịnh mở laptop ra bắt đầu xử lý công việc. Vốn anh cho rằng bán công ty đi xong sẽ có thể bớt được rất nhiều phiền phức, dù sao tròn hay khuyết đều có nguồn tài chính của liên minh chính phủ chống lưng. Nhưng thực tế đã chứng minh anh vẫn còn quá non dại, tranh quyền đoạt lợi của các công ty trong liên minh còn kịch liệt hơn bên ngoài, nếu như anh chỉ muốn nằm không hưởng lương thì chưa đến một năm quyền lực của anh sẽ bị đám giòi bọ này ăn mòn không sót thứ gì.
May thay anh là một người cuồng công việc, dựa vào khả năng quản lý xuất chúng và khả năng phán đoán tài tình của mình đã khống chế được toàn bộ công ty, ngoài ra còn giành được cổ phần cho mình từ trụ sở chính của tập đoàn.
Anh nhìn vào hai phần tài liệu, sau đó dặn dò trợ lý vài chuyện quan trọng cần chú ý, lúc làm xong hết quay đầu lại nhìn thì đã lỡ giờ cơm. Anh lấy một phần thịt từ trong tủ lạnh ra làm một phần bò bít tết cho mình, cắt thêm một ít cà chua và hành tây để ăn kèm, giải quyết bữa trưa và cả bữa tối.
Cuối cùng đặt hết chén đĩa vào máy rửa chén, lúc này Châu Thịnh mới đẩy cửa bước vào phòng ngủ, phả một làn khói thuốc ra, sau đó nhìn sang ban công nhà bên cạnh, nhớ lại một thoáng kinh hồng* tối hôm qua.
(*) Một thoáng kinh hồng - 惊鸿一瞥: Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Không biết là tâm linh tương thông hay là ông trời nghe thấy tiếng lòng của anh nữa. Lúc này căn phòng đối diện mở ra, omega đã thay một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, đầu ngón tay đang kẹp lấy một điếu thuốc vẫn chưa châm lửa.
Nhìn thấy anh nhưng omega không hề lộ ra biểu hiện ngạc nhiên nào mà chỉ tự nhiên bước qua đó, dựa vào lan can ban công, cười với Châu Thịnh: “Mượn bật lửa cái.”
Điếu thuốc trong tay Châu Thịnh đã cháy mất một đoạn không bỏ đi được. Anh sững sờ mất một giây mới động đậy, định quay người bước vào phòng lấy bật lửa ra.