Cướp Vợ Nhà Người Ta

Chương 1: Omega nhà bên (1)

EVENT GIẢM GIÁ TRUYỆN ĐƯỢC TỔ CHỨC BỞI ND PHONG MIÊN!

Để chúc mừng truyện đã hoàn thành, từ 4/5/2024 - 4/6/2024, ND sẽ tổ chức event nho nhỏ để giảm giá combo khi đọc full truyện trên truyenhd, cụ thể:

* Độc giả tặng từ 50k -> 100k ánh kim, giảm 10% combo

* Độc giả tặng từ 100k -> 200k ánh kim, giảm 20% combo

* Độc giả tặng từ 200k - 500k ánh kim, giảm 30% combo

* Độc giả tặng từ 500k - 1M ánh kim, giảm 40% combo

* Độc giả tặng > 1M, giảm 50% combo

Để biết thêm thông tin chi tiết, các bạn vui lòng nhắn tin cho nhóm thông qua truyenhd để được hỗ trợ kịp thời!__________________________

Châu Thịnh lái xe vào chỗ gara của biệt thự, đi thẳng từ gara ra sảnh, anh cầm lấy một ly nước từ khu bếp mở, sau đó ngả người ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đen làm bằng da thật, trông rất đắt tiền.

Anh mua căn nhà này vào năm ngoái, nằm ở ngoại ô phía đông với giá hai mươi bảy triệu, phí lắp đặt lại thêm ba triệu nữa, vừa tròn số. Không khí ở đây rất trong lành, hoàn cảnh cũng rất tốt nhưng lại cách trung tâm thành phố nơi anh làm việc quá xa, cho nên anh chỉ có thể đến đây một lần mỗi cuối tuần. Lúc đi làm anh ở trong một căn chung cư cao tầng cách toà nhà công ty không đến năm trăm mét.

Năm nay Châu Thịnh vừa tròn ba mươi, gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau khi tốt nghiệp đại học Liên Minh thì vào làm việc trong một công ty kỹ thuật. Làm được vài năm bên thị trường, sau đó góp vốn với hai người khác ra lập nghiệp, hai người họ một người lo tài nguyên và quan hệ, một người tập trung nghiên cứu kỹ thuật, còn anh chính là người đau khổ nhất, phụ trách nguồn tiêu thụ.

Vài năm trước công ty mới thành lập nên quy mô còn nhỏ, anh mời khách hàng ăn cơm, uống rượu là chuyện hằng ngày. Anh thường xuyên giây trước còn vui vẻ tiễn khách ra chỗ tài xế giây sau đã úp mặt lên bồn rửa mặt ói cả túi mật ra ngoài.

May là đầu óc anh nhanh nhẹn, có khiếu kinh doanh bẩm sinh, thêm vào đó là chút may mắn nên không lâu sau đã đưa công ty niêm yết trên thị trường, sau đó gặp được một xí nghiệp liên minh đến bàn chuyện thu mua.

Tổng giám đốc Châu là kẻ thức thời nên không hề kiêu ngạo đến mức từ chối ngay, sau ba tháng đàm phán thương lượng, giằng co qua lại, cuối cùng đã bán công ty một tay mình gầy dựng cho liên minh đó với giá một tỷ.

Từ đó cuộc sống Châu Thịnh xem như bước sang trang mới của cuộc đời, miễn cưỡng thực hiện giấc mơ tự do tài chính. Tại sao lại nói là miễn cưỡng? Bởi vì ở thủ đô tấc đất tấc vàng này chỉ cần vơ tay thôi cũng vơ được rất nhiều người giàu, luôn có người nắm giữ chặt mạch máu, tài nguyên và của cải của xã hội này.

Tổng giám đốc Châu đã bán công ty nhưng vẫn giữ vị trí chủ tịch trong công ty ấy, lương mỗi năm lên đến hàng triệu, tài sản hơn trăm triệu. Vốn tất cả đều đang rất tốt nhưng kết quả báo cáo kiểm tra sức khỏe năm ngoái lại nói rằng Transaminase (*) của anh tăng cao. Bác sĩ nói do chịu áp lực trong một thời gian dài thêm vào cơ thể lao lực quá độ tạo thành, nếu như không chú ý có thể sẽ dẫn đến một số biến đổi bệnh lý ở gan.

(*) Transaminase là các enzym được phân bố rộng trong tế bào có vai trò cơ bản là chuyển nhóm NH2 của một acid amin (alanin hay acid aspartic) tới một acid cetonic (acid alpha – cetoglutaric)

Tổng giám đốc Châu yêu cuộc sống này nên đã vội vàng mua một căn biệt thự liền kề ở khu ngoại thành, mỗi tuần về đây hít thở bầu không khí trong lành, thả lỏng cả thể xác và tinh thần.

Châu Thịnh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, hôm nay họp cả ngày trời, anh không muốn nấu cơm nên đã cầm điện thoại lên đặt đồ ăn ngoài. Sau đó anh bước lên phòng ngủ chính trên lầu hai, đẩy chiếc cửa sổ sát đất bước ra chiếc ban công rộng lớn ngắm cảnh, định đứng đó hóng chút gió đêm.

Nhưng ngọn gió nhẹ nhàng tối nay lại không hề thuộc về một mình anh. Ban công nhà bên có một omega đang đứng, đường nét góc nghiêng trông vô cùng xinh đẹp. Omega ấy nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nở một nụ cười nhàn nhạt với Châu Thịnh. Nụ cười ấy vừa không quá nhiệt tình nhưng đồng thời cũng không quá lạnh lùng, phối hợp với chiếc áo lông trắng mềm mại, ngọt ngào, đơn giản trên người cậu.

Tim Châu Thịnh như thể sắp nhảy lên đến màng tai, từ sau khi lên cấp ba thì anh không còn trải qua cảm giác động lòng đơn thuần như vậy nữa. Đợi khi anh hoàn hồn về thì ban công đối diện đã không còn ai, bức rèm màu trắng buông rũ trong căn phòng kia thi thoảng bị gió đêm thổi tung lên.