Cướp Vợ Nhà Người Ta

Chương 6: Trai đẹp giúp chúng ta mãi mãi ở tuổi thanh xuân (1)

Tổng giám đốc Châu của chúng ta bị vùi lấp trong suy nghĩ của mình không thể thoát ra được, cảm thấy omega xinh đẹp cách vách đang mờ mịt với tình cảm của mình.

Mà người vợ xinh đẹp Lộ Duy lại không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này, sau một tuần xã giao, cả khu này đều biết vị omega dịu dàng vừa chuyển đến này. Chiều nay bà Lưu tầng mười lăm có làm một buổi tiệc trà chiều, mời Lộ Duy đến tham gia.

Cậu vẫn báo tin tức này cho tổ trưởng tình báo như bình thường. Lộ Duy vốn không để ý đến, buổi tiệc trà chiều thôi mà, đi ăn uống một chút là được. Ai ngờ tổ trưởng tình báo lại đặc biệt gọi video đến, yêu cầu cậu phải toàn lực ứng phó, làm cho thật tốt!

Lúc Lộ Duy nhận điện thoại còn tưởng nơi mình phải đến không phải là tiệc trà chiều của nhóm omega mà là phải đi cầm súng bắt cướp.

Tổ trưởng tình báo là một nữ alpha, tên là Nakamura Natsu. Cô ấy nghiêm túc nhắc nhở Lộ Duy:

“Không nên xem thường nhóm omega trung lưu này, họ có tiền lại rảnh rỗi, điều bọn họ quan tâm nhất là chuyện của nhà người khác. Một khi cậu sơ sẩy để bị phát hiện ra manh mối thì đó sẽ là đòn hủy diệt với nhiệm vụ của chúng ta. Cho nên phải chuẩn bị đầy đủ vũ trang từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài!”

Vũ trang bình thường của Lộ Duy là cán súng M16 tự động, lại giấu thêm mấy cục đạn khói bỏ túi, cuối cùng trên đùi cắm thêm một cây chủy thủ chiến thuật sắc bén.

Mà vũ trang đầy đủ hôm nay chính là chiếc áo sơ mi Armani, quần dài Canali. Tiếng của Nakamura còn vang trong lỗ tai:

“Bên tay phải trong phòng để đồ có một cái tủ kéo, mang cái đồng hồ AP đó lên luôn đi.”

Lộ Duy nghe lời làm theo, ăn diện cho bản thân thật chỉn chu mới đạp cửa ra khỏi nhà.

Đến nhà bà Lưu, cậu không khỏi không thừa nhận tổ trường Nakamura thật sự hiểu biết rất sâu sắc với nhóm omega Đông Giao này.

Trong căn phòng tiếp khách rộng rãi đã có không ít omega, đang cầm cái nĩa nhỏ lóe sáng đâm vào miếng trái cây được cắt tỉa xinh đẹp và ăn từng miếng từng miếng nhỏ, nghe bà Lưu nói bà ấy phải bỏ ra một số tiền lớn mua những chén đĩa gốm.

“Tôi hỏi chồng tôi, anh ăn bữa tối không thấy có gì khác với bình thường sao? Cuối cùng chồng tôi nói em mới cắt tóc hả? Mua dây chuyền kim cương mới hả? Tôi nói sai rồi, là cái đĩa, anh không thấy mấy cái đĩa này đẹp sao?”

Bà Lưu che miệng cười than phiền: “Những alpha này chỉ biết kiếm tiền, cho đến giờ cũng không biết cái đẹp là gì.”

Một omega trẻ tuổi bên cạnh lập tức tiếp lời: “Tôi thấy là vì có chị rồi, cho nên chồng chị không thấy những có thứ khác xinh đẹp nữa đâu.”

Một câu của cô ấy đã khiến bà Lưu cười to, lại có mấy người tiếp tục phụ họa.

“Ồ! Cưng ơi, cậu đến rồi.”

Bà Lưu gọi Lộ Duy đến ngồi. Ghế sô pha trong nhà bà ấy có ở khắp nơi, mười người ngồi lên cũng dư sức. Sau khi Lộ Duy ngồi xuống lại phát hiện không chỉ có mỗi mình mình được vũ trang đầy đủ, những người khác cũng đều chú tâm đến ăn mặc.

Một nữ omega bên cạnh mặc một chiếc đầm dài bằng tơ lụa tinh xảo, mang theo đôi khuyên tai kim cương lóng lánh, trong tay còn có một con thằn lằn da Kelly không hề rẻ, hình như là Elena ở tòa B tầng 20.

“Hi, Lộ.”

Đối diện là một omega nam, tên là Dư Hạo. Anh ấy vui vẻ chào hỏi với Lộ Duy, sau đó tầm mắt anh ấy nhìn về phía cổ tay Lộ Duy.

“Ồ, là chiếc Royal Oak Offshore nè, tôi luôn muốn mua một chiếc, tiếc là không mua được.”

Lộ Duy nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay mà tổ trưởng Nakamura bảo mình mang vào, bắt chước mấy omega ngồi đây khoe chồng, nói với anh ấy:

“Mua giá cao đó, chồng tôi tặng nhân dịp kỷ niệm một năm.”

Cậu vừa dứt lời, quả nhiên đã nhận được tiếng “Oh~” và động tác ôm ngực từ xung quanh. Có cậu mở đầu, các omega khác cũng hùa theo, bắt đầu rối rít khoe khoang chồng mình tặng các loại quà đắt tiền gì.

Lộ Duy thành công rút lui, bưng một ly rượu tây, một mình đi đến bên cửa sổ. Từ nhà của bà Lưu cũng có thể nhìn thấy nhà của Lupes và Thẩm Nguyệt.

“Ha, loại sinh vật như alpha, sức chú ý cứ tập trung lên người bọn họ là không được đâu.”