Cướp Vợ Nhà Người Ta

Chương 5: Lúc cậu ấy đặt tên có nhớ đến mình không? (2)

“Elvis làm ở ngân hàng, không phải là chủ tịch ngân hàng gì gì đâu, làm phó của phó cơ.”

“Năm trước vừa kết hôn, vẫn muốn sống trong thế giới của hai người.”

“A ha ha, anh nói đùa đúng không, tôi thế này mà là minh tinh gì chứ, anh mới là người chăm sóc bản thân tốt nè, anh dùng hãng nào vậy? Chia sẻ cho tôi với!”

Một ngày trôi qua, Lộ Duy cảm thấy còn mệt hơn so với lúc huấn luyện đặc biệt ma quỷ ở trường sĩ quan lúc trước nữa. Mỗi ngày Elvis đều tinh thần dồi dào trở về nhà lại nhìn thấy cậu nửa sống nửa chết ngồi ở trên ghế sô pha ở ban công.

“Có tiến triển gì không?” Elvis nghi ngờ hỏi.

Lộ Duy nuốt nước nước miếng, uể oải nói: “Vẫn không có, cô ta không chịu mở cửa.”

Người bọn họ nói chính là Thẩm Nguyệt, mục tiêu phải giám sát lần này, sống ở cách vách còn lại của bọn họ. Cô ta là tình nhân của thượng nghị sĩ Lupes, được ông ta bao nuôi ở Đông Giao. Mà dựa vào tin tức tình báo đáng tin, Lupes có âm thầm tiếp xúc với tổ chức phản chính phủ, không biết là đang có âm mưu gì.

Làm người vợ đi xã giao làm hao tổn rất nhiều sức lực của Lộ Duy, cậu tắm xong thì nằm lên giường ngủ mất. Mà Châu Thịnh ở cách vách trông chờ mỏi mòn cả đêm cũng không nhìn thấy được mặt của người đẹp trong sương mà mình ngày nhớ đêm mong.

Sáng thứ bảy, Châu Thịnh ngủ đủ giấc cuối cùng cũng dậy, tắm nước lạnh, cà phê, quần áo thể thao, ý đồ chạy bộ buổi sáng sẽ vô tình gặp được Lộ Duy.

Chạy ba vòng trong tiểu khu dưới nắng ban mai và tiếng chim hót, đồng hồ trên tay thông báo đã chạy được năm cây số nhưng vẫn không thể gặp được bóng người mà mình mong đợi.

Châu Thịnh lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển thất vọng trở về. Lúc rẽ đến khúc cua để vào nhà mình, lại thấy bóng dáng người mặc đồ xanh lam nhạt đứng ở phía trước, trong tay còn cầm dây dắt chó. Con chó săn có màu lông vàng dẫn theo chủ nhân của mình chạy về phía này dưới ánh mặt trời.

“Thật trùng hợp, lại gặp anh rồi.”

Lộ Duy cười ngọt ngào động lòng người, nắng ban mai như ấm áp hơn, lấp lánh trong đôi mắt cậu. Châu Thịnh có một cảm giác thoáng qua, omega này cũng thích mình.

Một người đàn ông lưng hơi gù ở bên cạnh nhìn qua, lộ ra đôi mắt hung ác còn mang chút khinh bỉ.

Lộ Duy khẽ thở ra một hơi. Vừa nãy Lupes và Thẩm Nguyệt cùng ngoài. Thừa dịp cách vách không có người, Elvis nhảy cửa sổ vào lắp máy nghe lén. Mà cậu thì dắt vật cưng bên tình báo mới đưa đến để giả vờ dưới lầu.

Một đôi chồng chồng chưa có con, nuôi một con chó dường như phù hợp với hình tượng người thường hơn.

Ai ngờ chưa đến mười phút Lupes đã quay trở về, Lộ Duy giả vờ chỉnh lại mái tóc lộn xộn sau tai, nhẹ nhàng gõ mật mã “rút lui” vào tai nghe truyền đến cho Elvis.

Nhưng Lupes đột nhiên xuất hiện, lúc trở về lại không thèm nhìn Lộ Duy đang dắt chó mà chỉ dừng lại trước cửa nhà của mình, chẳng lẽ con cáo già này sinh lòng nghi ngờ.

Mà đúng lúc này Châu Thịnh lại xuất hiện một cái hoàn mỹ đến phối hợp. Lộ Duy đúng tình hợp lý cười đi về phía người kia, quả nhiên trong lòng Lupes hừ lạnh một tiếng: Trùng hợp cái con khỉ! Cậu rõ ràng chờ người kia ở đây, tên da^ʍ phụ lén lút!

Tổng giám đốc Châu bình thường chính là ngọn núi băng ngàn năm trong công ty, vừa thấy Lộ Duy cười đã không tự chủ mà vui vẻ theo.

“Đúng vậy, thật trùng hợp, lại gặp nhau.” Vừa nói anh vừa chỉ vào con chó lông vàng: “Không biết là cậu còn nuôi chó nữa.”

Nụ cười của Lộ Duy tươi sáng, giống như mặt trời đầu xuân vậy: “Hai ngày trước vừa mua đó.”

“Tên nó là gì vậy?” Châu Thịnh thuận miệng nói tiếp.

Tên gì? Còn chưa kịp nghĩ ra tên nữa. Lộ Duy nhìn Châu Thịnh, trong đầu lập tức xẹt qua cái tên.

“Tên là, Thịnh… Thắng Lợi! Victory, đúng rồi là Victory.”

Châu Thịnh nhìn chằm chằm con chó săn lông vàng này, cái tên thế này. Ban nãy lúc người đẹp trả lời còn dừng lại một chút, ánh mắt lộ vẻ chột dạ, mặc dù chỉ là thoáng qua rồi biến mất nhưng vẫn bị anh phát hiện.

“Tôi về trước đây, tạm biệt.”

Lộ Duy cảm thấy người đối diện như ngây ra, nhưng cậu phải mau trở về xác nhận xem Elvis có gắn máy nghe lén xong chưa.

Omega dắt chó vào sân nhà mình. Châu Thịnh cũng chỉ có thể trở về nhà trong sự luyến tiếc.

Sau khi về nhà anh càng nghĩ càng thấy đúng. Victory, Thắng Lợi.Trong đàm phán buôn bán, tổng giám đốc Châu tin chắc khả năng quan sát và phân tích hành vi và biểu cảm của đối thủ để không gặp bất lợi của mình vô cùng nhạy bén và hợp lý.

Cho nên cái tên của thú cưng mà người đẹp mới nuôi kia có liên quan đến anh. Lúc cậu ấy đặt tên có nhớ đến mình sao?