A chạy một mạch từ dốc đèo xuống, anh đứng nháo nhào trong đám người bu đen trước nhà của ông ta.
Cậu ấm Gia Minh Thành kia cũng có mặt. Anh ta cùng một người nữa đang nói gì đó, lát sau A thấy người này đi vào trong nhà, cửa nhà bên ngoài không biết khi nào đã được niêm phong bằng một sợi dây, người này vậy mà lại rẽ ra một đường, rẽ dòng người tấp thành hai bên, thản nhiên đi vào trong.
Á à, thì ra là cậu ấm này còn có tài khác nữa cơ đấy, không phải nói là thầy dạy chữ ư? Ái chà, dáng vẻ này thật khác với lúc ban đầu gặp, không đơn giản a, không đơn giản...
A thở dài, anh không muốn dính đến cậu ấm kia đâu, dù sao thì người tra án cũng đã có mặt, một dân làng nhỏ bé như anh lúc này nên về nhà ăn ngủ một phen thì hơn.
Chỉ là ý trời trêu ngươi, anh vừa đi được ba bước liền nghe thấy tiếng của cậu ấm kia vọng tới.
“Khi trước còn chưa biết tên anh, anh tên gì thế.”
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới: “Thì ra là cậu ấ-, thiếu gia Gia Minh Thành đấy à, anh muốn biết tên của tôi hả? Tôi không có tên đâu, nhưng anh có thể gọi tôi là Kỳ, người ở đây gọi tôi như thế.”
“Kỳ?” Anh thắc mắc, cái tên nghe qua thấy vô cùng lạ lẫm.
“À, là như này, tôi được vớt lên từ biển, tưởng là đã chết nhưng tôi lại sống, họ thấy thần kỳ nên “Kỳ” trong tên tôi xuất phát từ đây.”
Anh vốn định hỏi dò người này, nhưng xem ra người mà anh muốn dò xét lại đang dò xét lại anh một cách không kiêng nễ.
“Khi nãy đến ngóng chuyện, mấy người đứng ở đó bảo có người treo dây ở hiện trường-”
“Kha Kiều Ngọc có quen biết anh.” Đây không phải là câu hỏi, đây là lời khẳng định.
Ây dồ dồ, xem ra là không thể thoát rồi.
“Ể, này là anh trực tiếp nhận là người đến tra sự việc đấy nhé, chậc chậc, để xem, bên kia sông nhà họ Gia, huyện phủ.. Tôi đoán, chắc hẳn anh là người đến từ Phạt Sát huyện phủ, đúng chứ? Dù sao thì hai bên cũng có qua lại nhiều năm, bên đó nhận anh làm học trò cũng là điều dễ hiểu.”
Gia Minh Thành lạnh giọng, tuy nhiên lời còn chưa đến miệng thì A nhanh chóng phủ đầu: “Tôi biết anh muốn hỏi gì, nhưng anh phải đồng ý cho tôi cùng tham gia, không phải dưới tư cách là người bị tình nghi mà là đồng bạn cùng phá án, sau khi minh oan cho bản thân xong thì tôi sẽ nói cho anh đáp án mà anh muốn.”
Gia Minh Thành như nhận ra điều gì, anh hỏi ngược: “Anh nghi ngờ có người cố tình đặt anh vào chuyện này?”
“Đúng a, người chết là Kiều Ngọc Nữ đúng chứ? Tôi đoán chắc anh phải thấy được thứ gì hoặc nhặt được thứ gì từ trong hiện trường vụ án mà trên thứ đó hẳn là có liên quan đến tôi hay là nói trên tấm khăn tay thêu đó có tên của tôi.”
Làm sao mà anh có thể đoán chắc ư? Nhìn mặt của Gia Minh Thành anh lại thở dài, lần này lẫn chút thất vọng. Đầu tiên người đang tra hiện trường như anh ta lại đột ngột rời khỏi vị trí, hơn nữa lý do là để hỏi tên một người, nghĩ không cũng thấy lạ, rõ ràng là anh ta nghi ngờ anh. Lúc ban đầu anh cũng không nghĩ là bản thân liên quan đến vụ này cho tới khi Gia Minh Thành hỏi anh, Kha Kiều Ngọc có liên quan đến anh, anh liền chắc chắn bản thân đã bị người ta gài bẫy lúc nào không hay. Vốn anh đã định bỏ đi, nhưng mấy năm nay Phạt Sát huyện phủ làm ăn quả là khiến người ta không nói nên lời, bản thân anh nếu còn không tự minh oan, cứu mình, thì có lẽ sẽ sớm bị bắt đi khi còn không hiểu chuyện gì.
“Thế nào, tôi cũng không mọc cánh bay đi, đồng ý với tôi thì anh vừa có thêm một trợ thủ vừa lúc nào cũng có thể để mắt đến kẻ đáng nghi nhất là tôi đây, một công đôi chuyện, chẳng phải là được lợi nhất rồi sao.”
Gia Minh Thành trầm ngâm một lúc, hồi sau anh im lặng dắt theo A theo vào trong ngôi nhà, anh đồng ý cho người này cùng tra, trước hết là muốn quan sát anh ta.
Vừa bước chân vào trong A liền khổ sở, mấy lần không chịu được muốn khụy xuống đất, may mà có Gia Minh Thành ở bên đỡ lấy nếu không chỉ sợ anh không trụ được mà tiến hành tra án.
Mùi máu quá nồng, cả gian nhà cứ như được tắm trong mùi máu, thời khắc nào cũng có thể khiến người ta nghẹt thở. Tuy nhiên, lạ là mùi máu dày đặc như thế nhưng dù là dưới đất hay trên trần, bốn phía tường đều không dính lấy một giọt máu nào, tất cả đều sạch sẽ. A hỏi qua Gia Minh Thành, anh ta nói lúc tiếng hét vừa cất lên, nhà dân xung quanh liền thức giấc, lúc đó anh ta đang ở nhờ nhà của một người dân, cũng theo đó mà phát giác. Anh ta là người đầu tiên chạy đến, cũng là người đạp bung cánh cửa, lúc đó khung cảnh bên trong nhà mà anh ta thấy không khác gì với hôm nay, sạch sẽ đến mức bất bình thường.
Lại nói: “Thiếu gia này, tôi bây giờ mới nhớ anh đến đây là vì cô Kha Kiều Ngọc đấy, trước đó anh dạy ở đây, có nhận ra điều gì bất thường hay không?”
Gia Minh Thành đáp: “Tôi chưa từng đến đây, từ lúc mới đến tôi vẫn ở nhờ nhà của người dân cho đến bây giờ, bởi vì ông năm Kha nói Kha Kiều Ngọc bỗng dưng không muốn học nữa, cần vài ngày để dỗ con gái, tôi cũng không có ý kiến.”
A “à” một tiếng, coi như đã nghe, Gia Minh Thành thấy anh muốn đi tìm “chính chủ” liền dẫn anh đến một căn phòng.
Căn phòng có cửa được làm bằng gỗ, nằm thứ ba trong dãy hai căn ở bên cạnh, Gia Minh Thành đưa anh một cái khăn tay, A nhận lấy, không khách khí hít liền mấy hơi từ chiếc mùi xoa.
Anh ta đẩy cánh cửa ra, A vừa ngước mắt lên cơ thể liền giật bắn.
Gia Minh Thành đi trước, anh đi từng bước đến trước thi thể đang treo lủng lẳng trên không của Kha Kiều Ngọc.
A nhìn thi thể của cô ta, rồi lại nhìn sang Gia Minh Thành, anh có chút ngờ vực, hỏi: “Anh có chắc đây là vị Kha Kiều Ngọc đó chứ?”
Gia Minh Thành nhớ lại: “Tôi ko biết mặt của cô ta, nhưng lúc chạy đến thấy ông năm Kha quỳ sụp xuống đất, ôm mặt gào khóc trong miệng không ngừng gọi con ơi.”
A lại gần, anh lần nữa nhìn kỹ vào thi thể trước mặt. Đầu gục xuống, tóc tai rối bù, xõa ra che hết đi ngũ quan, lại nhìn xuống một thân quần áo, rồi lại nhìn một ít phần da bị lộ ra ở cổ, trùng hợp lúc này lại có một trận gió thổi đến, phần tóc của thi thể bị thổi bay lên, khuôn mặt của cô ta lúc này hiện rõ. A bịt miệng mình, anh xém chút nữa là đã hét lên. Mắt của Kha Kiều Ngọc vẫn đang mở!
“Thiếu gia, thiếu gia!”
Gia Minh Thành thấy anh bị dọa, một tay đỡ lấy thân thể đang lung lay của anh, tay còn lại dứt khoát vuốt xuống đôi mắt đang mở trừng của thi thể.
Gió lúc này ngừng thổi, khuôn mặt của cô ta lần nữa bị che lại. A lúc này đang nằm trong vòng tay của Gia Minh Thành không khỏi ngượng ngùng, nhưng cũng không còn cách nào khác, tay anh vẫn bám lấy cánh tay của người ta, nói: “Anh nhìn trên tay cô ta.”
Tay trái, cô ta đang nắm chặt một miếng lụa trắng vuông vức.
Gia Minh Thành ngược lại hỏi anh: “Khi nãy anh đã đoán cô ta cầm khăn tay, sao anh biết?”
“Có lẽ anh không biết, nếu một cô gái ở nơi này chọn chung đời chung kiếp với ai thì cô ta sẽ khâu tên người đó trên một mảnh vải, thường thì là khăn tay để tặng cho người mình thương.”
Lại tiếp: “Trọng điểm không phải là cái này.”
A đột nhiên nói: “Tôi với anh đi một chuyến, tìm ông năm Kha.”