Sau Khi Nam Thẳng Xuyên Thành Beta

Chương 14

Cậu quay đầu hỏi bác sĩ: "Trạng thái này của anh ta bao lâu mới hết vậy?"

Nghe vậy, bác sĩ lập tức thu liễm biểu cảm lại: "Trạng thái này? Ừm... Khoảng mấy tiếng..." Sau mấy tiếng, lại sẽ đổi thành một trạng thái khác.

"Thôi được." Nghĩ đến mình còn chưa đọc tiểu thuyết, Trần Cố Nguyên dứt khoát ngồi xuống.

Alpha thấy cậu không đi nữa liền buông hai tay ra, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi người cậu, giống như là sợ cậu bất thình lình chạy mất.

Thấy thế, bác sĩ chớp chớp mắt, mở miệng định nói cho hết lời, nhưng giây tiếp theo, cánh tay lại bị người đàn ông bên cạnh bắt lấy, hắn sửng sốt một chút, quay đầu sang nhìn.

Chỉ thấy người đàn ông mặt không cảm xúc nhìn hắn, một tay khác lặng lẽ khép cửa phòng lại.

Bác sĩ: "...!"

Người trên đời này đều biết Alpha đến kỳ dịch cảm là một tồn tại hết sức nguy hiểm, Alpha không có Omega vỗ về càng khủng bố hơn.

Người ở bên trong chỉ là một Beta mất trí nhớ, làm bác sĩ, tuyệt đối không thể để cho người vô tội... Chân, chẳng biết đã rời đất từ lúc nào, bác sĩ mắt thấy cách cabin cách ly càng ngày càng xa nhưng lại chẳng thể làm gì.

Nghe được tiếng đóng cửa, Trần Cố Nguyên nhìn cũng không nhìn, lấy điện thoại trong túi ra, ấn mở app đọc, chuẩn bị đọc tiểu thuyết, hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình của Alpha đã trở nên càng ngày càng sâu.

[Tân nương khế ước của tôi – Thu], tên như ý nghĩa, là một truyện thể loại cưới trước yêu sau.

Trần Cố Nguyên đọc lướt qua văn án, đang định bấm vào đọc truyện, không ngờ một cái đầu nặng đột nhiên dựa vào vai mình.

"...?"

Thân thể của cậu cứng đờ, nghiêng đầu nhìn sang.

Hai người là ngồi đối diện nhau, Alpha ngồi trên giường, cậu ngồi trên ghế, ở góc độ này, cậu có thể trông thấy cần cổ thon dài nhỏ gầy của đối phương. Mượn ánh đèn sáng rực trên đỉnh đầu, cậu còn nhìn thấy một thứ màu da, giống miếng dán giảm đau dán ở bên trên.

Cậu đột nhiên nhớ ra, bác sĩ nói chỗ này là tuyến thể, là chỗ không thể tùy tiện chạm vào.

Hóa ra thật sự có thứ như vậy...

Cậu chớp chớp mắt nhìn, cảm thấy có chút thần kỳ, trong lúc nhất thời quên mất phải đẩy đối phương ra.

Nếu như... xé nó xuống, thì sẽ như thế nào?

Tục ngữ có câu ‘hiếu kì hại chết mèo, tiện tay hại chết người’, cho đến lúc thấy trời đất quay cuồng, cả người bị đè mạnh ở trên giường, Trần Cố Nguyên mới biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Hai con ngươi của Alpha trước mắt đỏ rực, giống như sự kiềm chế đã đến cực hạn, như một kẻ nghiện cọ lung tung ngửi lung tung trên cổ Trần Cố Nguyên.

"Này! Bình tĩnh một chút!!"

Pheromone cầu ái nồng đậm phun trào, bây giờ Alpha căn bản không tiếp thu được bất cứ mệnh lệnh gì, bản năng nói với anh rằng phải đánh dấu, phải chiếm hữu người dưới thân.

Cổ là vùng vô cùng nhạy cảm của con người, Trần Cố Nguyên bị cọ giật hết cả mình, toàn thân run lên.

Bây giờ cậu thật sự vô cùng hối hận, giãy dụa muốn rút cái tay bị đối phương ghìm chặt ra, muốn dán lại cái miếng dán ức chế quái quỷ gì đó lại cho người ta.

Kết quả hành động này trực tiếp chọc giận Alpha, cho rằng cậu muốn chạy trốn, ánh mắt Alpha lóe lên một tia hung ác, dưới sự chi phối của ham muốn và du͙© vọиɠ chiếm hữu, Alpha há miệng cắn vào cổ đối phương.

"Xít~~~~ "

Giờ phút này, Trần Cố Nguyên nghe thấy rất rõ tiếng mình biến thành thịt cá.

"A!!!"